"Ngươi thoạt nhìn rất bình tĩnh." Lưu Vân Bạch khoác một chiếc áo choàng đỏ lông trắng đứng trước cửa sổ, nhìn Vân Trân từ bên ngoài tới, cười nói.
"Ta chẳng qua muốn đánh cược một lần mà thôi." Vân Trân nhìn hắn, nói.
Khoảnh khắc cuối cùng, có người vội tới, cản thanh đao trong tay thủ lĩnh lại.
Rất nhanh, liền có kẻ che mắt nàng, đưa nàng lên xe ngựa.
Tới khi nàng mở mắt lần nữa, nàng đã đến tòa viện xa lạ này.
"Ngươi rất thông minh." Lưu Vân Bạch thưởng thức ngọc bội trong tay, làm như suy tư mà nhìn nàng, "Vậy ngươi đoán xem, sau khi bắt ngươi, ta sẽ làm gì? Giết ngươi? Hay là giữ ngươi lại?"
Vân Trân híp mắt: "Tứ hoàng tử điện hạ đưa nô tỳ tới đây thì sẽ không lấy mạng nô tỳ.
Có điều, nếu nô tỳ muốn sống sót trong tay Tứ hoàng tử điện hạ, chỉ sợ phải trả một cái giá.
Ngài muốn dùng nô tỳ để uy hiếp Lục hoàng tử điện hạ sao?"
Lưu Vân Bạch nhìn nàng chằm chằm.
Một lát sau, hắn nhếch môi cười: "Ngươi đoán xem."
Vân Trân không nói gì.
"Vào đi."
Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch đột nhiên gọi về phía ngoài cửa sổ.
Vân Trân quay đầu, liền thấy một người quen thuộc tới.
"Vân Trân cô nương, đã lâu không gặp." Bạch Cốt mặc bộ xiêm y màu tiếp, từ bên ngoài tiến vào, cười lạnh.
Nhìn thấy Bạch Cốt, Vân Trân nhíu mày lại.
Quả nhiên là thế!
Bạch Cốt là người của Lưu Vân Bạch.
...!
Thời điểm Triệu Húc tỉnh lại, hắn đã về Càn Nguyên Cung.
Giờ phút này, hắn đang nằm trên giường ở tẩm cung.
Triệu Húc mới tỉnh lại, liền có cung nhân cao hứng đi gọi người.
Không bao lâu, Đức Phi và Liễu Trản Anh đều tới.
"Húc Nhi, con sao rồi?" Đức Phi ngồi trước giường, hỏi thăm.
"Mẫu phi, nhi thần rất khỏe." Triệu Húc chống tay ngồi dậy, khom người hành lễ với Đức Phi.
"Con đừng nhúc nhích.
Tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại thì tốt, đúng là dọa chết mẫu phi." Đức Phi vỗ vai hắn, nói.
"Điện