Cứ như vậy, đi đi dừng dừng.
Ngay khi ở trên một ngọn núi gần ngoài kinh thành, bọn họ gặp sự cố.
Sát thủ tới.
Sát thủ chia làm mấy đợt, dùng cách ám sát khác nhau.
May mà trước đó bọn họ đã có chuẩn bị.
Qua mấy đợt ám sát, Triệu Húc đều bình yên vô sự.
Nhưng thời điểm ở trong rừng ngay bên ngoài kinh thành, bọn họ lần nữa bị chặn giết.
Đợt chặn giết lần này có hơi khác trước.
Đám sát thủ ai nấy đều võ công cao cường, dù bọn họ có binh lính bảo vệ, nhân số đông đủ cũng không thể đánh bại đám sát thủ.
Không bao lâu, bọn họ rơi vào cục diện bế tắc, sắp không chống đỡ nổi.
Lúc này, huynh muội Liễu Minh Cẩn che chở Triệu Húc ngồi trong xe ngựa, chuẩn bị phá vòng vây.
Nhưng những sát thủ đó quá lợi hại, căn bản không tìm thấy cơ hội.
Lòng Triệu Húc nóng như lửa đốt, không ngừng nhìn qua chiếc xe ngựa khác.
Ngay lúc này, trong chiếc xe ngựa đó đột nhiên có một người lao ra, leo lên lưng ngựa, cưỡi ngựa ra ngoài.
"Là Triệu Húc! Đuổi theo!" Có người hét lên.
Dứt lời, đám sát thủ bao vây liền đuổi theo hơn phân nửa.
Liễu Minh Cẩn tìm được cơ hội, đánh xe ngựa, đưa Triệu Húc và Liễu Trản Anh lao ra khỏi vòng vây.
...!
Bịch.
Một thanh đao từ phía sau bay tới đâm trúng người trên lưng ngựa.
Người trên lưng ngựa ngã xuống đất, vừa muốn bò dậy, sát thủ phía sau đã đuổi tới.
"Không phải Triệu Húc! Không xong rồi, trúng kế!"
Rất nhanh, đám sát thủ liền phát hiện bọn họ đã trúng kế, lập tức quay lại rừng cây.
Nhưng trong rừng cây đã không còn bóng dáng xe ngựa.
"Đáng chết!" Có kẻ mắng một tiếng.
"Thủ lĩnh, người này nên xử trí sao đây?" Có người áp giải Vân Trân tới.
Thủ lĩnh quay đầu, bóp chặt cằm Vân Trân, ép nàng ngẩng đầu: "Đáng chết, thế mà là nữ nhân! Giết đi!"
Dứt lời, gã buông cằm Vân Trân ra.
"Chờ đã!" Ngay khi thanh đao sắc bén sắp chém lên cổ, Vân Trân trầm giọng, "Ta muốn gặp chủ tử của