Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

853: Ban Thưởng


trước sau


"Vâng." Vân Trân đáp, sau đó liền chờ bên cạnh.
Có cung nữ đi tới lấy đĩa Hải Đường Tô trong hộp đồ ăn ra, đặt lên bàn.

Kế tiếp, lại có cung nữ thử độc, Triệu Ngọc Nhung và Thịnh Lang Hoàn lúc này mới thử một miếng.
"Ừ, không tệ." Triệu Ngọc Nhung nói, "Không ngờ trù nghệ của ngươi lại tốt như vậy.

Ta ra ngoài không mang theo gì cả, chỉ có chiếc vòng ngọc này mấy ngày trước được người ta hiếu kính, tặng cho ngươi."
Nói rồi, Triệu Ngọc Nhung muốn lấy vòng ngọc trên tay xuống thưởng cho Vân Trân.
"Công chúa tán thưởng.

So với các đại nhân ở Ty Thiện Ty, trù nghệ của nô tỳ chỉ là một giọt nước trong biển rộng." Vân Trân nói, "Bởi vậy, nô tỳ không dám nhận công chúa ban thưởng.

Xin công chúa rút lại mệnh lệnh đã ban."
Ý cười trên khóe miệng Triệu Ngọc Nhung dần phai nhạt.

Bầu không khí trong đình trở nên ngưng trọng.
Thịnh Lang Hoàn tỏ vẻ bất mãn: "Nha đầu này, sao lại hồ đồ thế? Công chúa thích Hải Đường Tô muội làm, ban thưởng cho muội, muội nên vui vẻ quỳ xuống dập đầu tạ ơn mới đúng, sao lại khiến công chúa khó xử như vậy?"
"Nô tỳ không dám." Vân Trân quỳ xuống.
"Nếu đã không dám, vậy nhận đi." Triệu Ngọc Nhung nhàn nhạt nói, tuy bề ngoài không để lộ sự mất hứng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra nàng ta hơi khó chịu, "Hay là ngươi ghét bỏ đồ ta ban thưởng, cảm thấy không xứng với ngươi? Hay là khinh thường công chúa như ta?"
Triệu Ngọc Nhung nhấn mạnh hai chữ "công chúa".
Đã tâng bốc đến nước này, Vân Trân nào dám tiếp tục cự tuyệt?
Nàng cúi đầu, vươn tay, quỳ gối trước mặt Triệu Ngọc Nhung: "Nô tỳ tạ Ngọc Nhung công chúa ban thưởng, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Ha ha ha ha..." Triệu Ngọc Nhung thấy vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Bên cạnh, Thịnh Lang Hoàn cũng cười theo.
...
Sau khi được ban thưởng, Vân Trân lui ra ngoài đình hóng gió chờ.
Triệu Ngọc Nhung và Thịnh Lang Hoàn ngồi trong đình

một lát, liền định đi dạo Ngự Hoa Viên.
"Muội cũng đi theo đi." Thời điểm đi ngang qua Vân Trân, Thịnh Lang Hoàn nói.
"Vâng." Vân Trân cúi đầu đáp.

Thịnh Lang Hoàn và Triệu Ngọc Nhung đi dạo khắp Ngự Hoa Viên.
Vân Trân đi theo sau cùng.
Nàng có hơi không thoải mái.
Mấy ngày tới nguyệt sự, cả người đều không khỏe.
Nhưng Thịnh Lang Hoàn và Triệu Ngọc Nhung đang có hứng thú, không thể thả nàng đi.
Trước khi đi dạo, Thịnh Lang Hoàn còn cố ý bảo Vân Trân đi theo.

Vân Trân đoán, bọn họ có lẽ còn chưa định buông tha nàng.
Tới hiện tại, nàng đã không định truy cứu lý do vì sao Thịnh Lang Hoàn đột nhiên nhằm vào nàng nữa.
Từ xưa đến này, nữ nhân hậu cung một khi dính đến chữ "hận" đều liên quan tới tranh giành tình cảm và ích lợi, trong đó, ám chiêu "châm ngòi ly gián" thường được dùng tới.
Từ khi nhìn thấy Thịnh Lang Hoàn và Triệu Ngọc Nhung "tương thân tương ái", Vân Trân đại khái đã đoán được lý do Thịnh Lang Hoàn thay đổi.
...
Trong khi Vân Trân còn hoảng hốt, các nàng đã lên cầu hình vòm.
Triệu Ngọc Nhung và Thịnh Lang Hoàn đứng trên cầu, thưởng thức phong cảnh Ngự Hoa Viên.
"Ai da!" Đúng lúc này, Thịnh Lang Hoàn đột nhiên kêu lên một tiếng.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn nàng ấy, nghe Ô Châu hỏi: "Tiệp Dư, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Trâm cài đầu của ta không cẩn thận rơi xuống nước rồi." Thịnh Lang Hoàn vịn thành cầu nhìn mặt nước phẳng lặng, nôn nóng nói..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện