"Vậy phải làm sao đây? Châu thoa kia là mẫu thân Tiệp Dư tặng trước khi người rời khỏi Lẫm Châu, không thể làm mất.
Mấy người các ngươi..." Ô Châu nâng tay chỉ đám cung nữ, bao gồm Vân Trân, "Còn không mau nhảy xuống nhặt châu thoa cho Tiệp Dư!"
Ô Châu tức muốn hộc máu mà sai khiến cung nữ, Triệu Ngọc Nhung ở bên an ủi Thịnh Lang Hoàn.
Mấy thiếu nữ bên cạnh bị Ô Châu chỉ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Ô Châu tỷ tỷ, muội không biết bơi."
"Muội cũng vậy."
Mọi người nói.
"Nô tỳ biết bơi, để nô tỳ xuống tìm giúp Tiệp Dư..." Lúc này, có cung nữ đứng ra, chủ động xin ra trận.
Cung nữ kia còn chưa nói xong, Thịnh Lang Hoàn lại đột nhiên ngẩng đầu, ngắt lời: "Ta nhớ mấy ngày trước ngươi nhiễm phong hàn, còn chưa khỏi bệnh, nếu bây giờ nhảy xuống tìm châu thoa giúp ta, ta đây khó mà an lòng."
"Tiệp Dư, nô tỳ không có..." Nàng không hề nhiễm phong hàn.
Cung nữ kia muốn nói.
Có điều, nàng ấy còn chưa hết câu, liền phát hiện Ô Châu đã trừng mắt nhìn mình, lập tức sửa miệng: "Nương nương nói đúng, nô tỳ quả thật nhiễm phong hàn chưa khỏi, tay chân không nhanh nhẹn.
Đa tạ Tiệp Dư quan tâm." Cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời, sau đó rụt cổ trốn sau đám người.
Những cung nữ khác cũng không dám nói chuyện.
"Ta nhớ, ngươi biết bơi đúng không?" Triệu Ngọc Nhung đứng cạnh Thịnh Lang Hoàn bỗng lên tiếng.
Vân Trân ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Triệu Ngọc Nhung, toàn thân căng thẳng.
Triệu Ngọc Nhung vừa dứt lời, những người khác đồng loạt nhìn Vân Trân.
"Vân Trân, Ngọc Nhung công chúa nói đúng không?" Thịnh Lang Hoàn mở to hai mắt, chờ mong nhìn Vân Trân.
Vân Trân nhìn nàng ấy, không lập tức trả lời, tay giấu dưới tay áo không khỏi nắm chặt.
"Tiệp Dư đang hỏi ngươi đấy! Ngươi câm à?" Ô Châu đứng bên trái phía trước Thịnh Lang Hoàn, duỗi tay chỉ vào Vân Trân, chất vấn, "Ngươi rốt cuộc có biết bơi không? Nói một câu nghe xem.
Có