"Cứ làm theo kế hoạch trước đó của chúng ta, đừng căng thẳng." Vân Trân an ủi.
Tuy rằng trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, nhưng lúc này tuyệt đối không thể để lộ trước mặt Tử Thị, nếu không, sẽ càng khiến nàng ấy hoảng loạn.
"Vân Trân cô nương, có khách tới."
Đúng lúc này, có người vào báo.
Tiểu viện các nàng đang ở là nơi hoàng đế an bài để các nàng tiện làm việc.
Trong viện, ngoại trừ bọn họ còn có thị vệ và cung nữ.
Mỹ danh là vì bảo vệ các nàng, để các nàng có thể chuyên tâm ứng chiến.
Nhưng thực chất là người hoàng đế phái tới giám thị họ.
Có khách?
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó dặn dò Tử Thị vài câu, liền xoay người ra ngoài.
Nàng ở đại sảnh gặp được Triệu Húc và một lão nhân.
"Điện hạ." Vân Trân hành lễ với Triệu Húc.
"Miễn lễ đi." Triệu Húc giơ tay, sau đó giới thiệu người bên cạnh, "Đây là thái sư của Nhạc Tây Quốc."
Vân Trân kinh ngạc, vội hành lễ với thái sư.
"Vân Trân cô nương, không cần đa lễ." Thái sư đáp lễ bằng lễ nghi của Nhạc Tây Quốc, "Lần này lão phu mạo muội tới là có một yêu cầu quá đáng, muốn nhờ Vân Trân cô nương hỗ trợ."
Vân Trân nhìn Triệu Húc, sau đó nhìn thái sư: "Ngài cứ nói."
"Lão phu từ Lục hoàng tử điện hạ của quý quốc biết được cô nương rất giỏi y thuật, cho nên mạo muội tới là muốn mời Vân Trân cô nương cùng lão phu tới hành quán trị liệu cho một người bệnh."
Người bệnh?
Vân Trân sửng sốt.
"Thật không dám giấu giếm, người bệnh đó là thái tử của Tây Nhạc Quốc ta." Thái sư nói, "Lần này chúng ta tới quý quốc, một là vì mừng thọ hoàng đế quý quốc, hai là nghĩ quý quốc có nhiều kỳ nhân dị sĩ, muốn nhân cơ hội này chữa bệnh cho Nhạc Tây Quốc ta.
Nếu cô nương có thể trị khỏi cho thái tử nước ta, vậy cô nương chính là quý nhân của Nhạc Tây Quốc, chỉ cần là yêu cầu của quý nhân, nước của chúng ta đều sẽ đồng ý."
Nói trắng ra là, chỉ cần ngươi có thể trị khỏi cho thái tử nhà ta, vậy tỷ