"Việc đã đến nước này, ta nghĩ chỉ có thể giúp nàng giải quyết khó khăn trước mắt.
Có điều..." Nói tới đậy, Triệu Húc dừng lại, nghiêm túc nhìn Vân Trân, "Ta hi vọng sau khi chuyện này kết thúc, nàng có thể cho ta chút thời gian, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
"Được." Vân Trân gật đầu.
...
Sau đó, Vân Trân theo thái sư Nhạc Tây Quốc tới hành quán họ đang ở.
Tới hành quán rồi, sau khi gặp thái tử Nhạc Tây Quốc, Vân Trân mới biết vì sao vừa rồi thái sư không nói rõ bệnh tình của thái tử họ.
Dù sao, bệnh này ở thời cổ đại, hơn nữa thân phận của thái tử nhạy cảm, quả thật khiến người ta khó mà mở miệng.
Sau khi khám xong, Vân Trân kê phương thuốc, hạ nhân cầm lấy đi nấu thuốc, đút thái tử Tây Nhạc Quốc uống.
Thái tử uống xong, sắc mặt rõ ràng có khởi sắc.
Người của Nhạc Tây Quốc đều rất cảm kích Vân Trân.
"Xin cô nương yên tâm, chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng ta." Thái sư nói.
...
Quán trà đó lại lần nữa náo nhiệt.
"Trời ạ, ta hoàn toàn không thể tin vào những gì mình thấy."
"Sao vậy? Sao vậy? Các ngươi đi xem Nhạc Tây Quốc khiêu chiến, sự việc có phải như vị huynh đài buổi sáng nói không? Nữ tử không biết võ công kia thật sự đánh bại đệ nhất cao thủ của Nhạc Tây Quốc?"
"Đừng nói nữa, còn rất xuất sắc là đằng khác!" Có người trông như thư sinh kích động vỗ bàn, "Các ngươi không biết buổi chiều xảy ra chuyện gì đâu! Canh giờ tới, nữ tử khiêu chiến cùng cao thủ Nhạc Tây Quốc đều lên đài.
Ngay lúc bọn ta tưởng họ sẽ đánh nhau, đệ nhất cao thủ Nhạc Tây Quốc kia lại đầu hàng."
"Cái...!Cái gì? Tai ta có nghe lầm không?"
"Không nghe lầm, thật sự là đầu hàng!" Thư sinh tiếp tục, "Cảnh tượng khi đó đúng khiến người ta giật mình.
"Ha ha ha ha, đệ nhất cao thủ gì chứ? Nhìn thấy một nữ nhân của Vân Hán Quốc ta liền sợ