Lão nhân vừa vào, học đồ kia liền trở nên đặc biệt kích động.
Gã dùng tiếng Cổ Tát nói chuyện, huyên thuyên không biết đang nói với ông ta cái gì.
Rất nhanh, lão nhân lập tức trừng mắt nhìn Vân Trân, dùng tiếng Vân Hán quái dị nói với Cổ Tát Cưu ngồi bên trên: "Sát mục, đây là tà mị Yêu Vương phái tới, ả ở đây yêu ngôn hoặc chính chúng chính là muốn ly gián lão phu và sát mục, hại chết Trang tiên sinh.
Xin sát mục lập tức phái người treo cổ ả.
Nếu không, chọc giận thần minh, tộc Cổ Tát sẽ gặp tai họa!"
Đối diện với cặp mắt âm ngoan kia, Vân Trân đoán được thân phận của người này.
Ông ta hẳn chính là "vu y" mà học đồ nhắc tới, cũng chính là người muốn bỏ băng lạc thạch vào thuốc giải cho vị "Trang tiên sinh" kia dùng.
"Tiểu mỹ nhân, vu y nói nói nàng là tà mị Yêu Vương phái tới, nàng cóc gì để nói không?" Cổ Tát Cưu lên tiếng, tuy rằng khẩu khí là chất vấn Vân Trân, nhưng vẻ mặt gã rõ ràng là đang xem trò hay.
Vân Trân ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: "Ta muốn hỏi vu y một câu."
Vu y nghe xong, trừng mắt nhìn nàng.
Hiển nhiên, ông ta cảm thấy lời Vân Trân nói đang mạo phạm đến ông ta.
"Nàng hỏi đi." Cổ Tát Cưu duỗi tay.
"Xin hỏi vu y, vị Trang tiên sinh kia trúng độc gì?" Vân Trân hỏi.
Vu y kia hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
"Vu y không biết sao?" Vân Trân nhàn nhạt hỏi.
"Ngươi..."
Vu y nghe xong, vô cùng tức giận, xông tới muốn đánh nàng.
Kết quả còn chưa tới gần Vân Trân, ông ta đã bị Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh chắn trước mặt nàng dọa sợ.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Vân Trân, không cam lòng mà nói: "Trang tiên sinh vô tình đắc tội Sơn Thần trên ngọn núi này.
Sơn Thần giáng tội, cho nên độc ông ấy trúng chính là độc Sơn Thần."
"A, độc Sơn Thần." Nghe câu trả lời của lão nhân, nàng khẽ cười, sau đó nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh, "Nếu Trang tiên sinh đã trúng độc của Sơn Thần, vậy thuốc của vu y dùng được sao? Có thể chữa khỏi sao?"