Cổ Tát Cưu buông rượu ngon trong tay, nhìn Vân Trân, cười to một tiếng.
Cười xong, sắc mặt gã trong khoảnh khắc lập tức lạnh xuống, ánh mắt như liệp báo sắc bén, phất tay: "Kéo người xuống!"
Cả người vu y buông lỏng, đang muốn lộ vẻ đắc ý, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra! Các ngươi bắt sai người rồi!" Vu y hét lớn.
Học đồ phía sau ông ta cũng kinh ngạc.
"Sao có thể bắt sai người?" Vân Trân nhẹ giọng.
"Ngươi..." Hai tay vu y bị hộ vệ ấn phía sau, chỉ có thể dùng cặp mắt nhỏ hẹp trừng mắt nhìn nàng, sau đó vội quay đầu cầu tình với Cổ Tát Cưu,"Sát mục, sát mục, tại sao lại bắt ta? Ta bảo ngài bắt ả, bắt tà mị mạo phạm thần minh này! Ngài..."
"Tà mị mạo phạm thần minh? Ngươi nói bản thân ngươi hả?" Cổ Tát Cưu mất kiên nhẫn mà nhíu mày, "Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau kéo tên giả thần giả quỷ này ra ngoài cho ta!"
"Sát mục, ả mới là tà mị mạo phạm thần minh!"
"Sát mục, tha mạng, tha mạng..."
Vu y và học đồ của ông ta bị lôi xuống.
...!
Lều trại an tĩnh lại.
"Nàng muốn cái gì?" Lần này, thái độ của Cổ Tát Cưu đứng đắn hơn nhiều.
"Băng lạc thạch." Vân Trân nói.
"Chỉ cần nàng chữa khỏi cho Thương tiên sinh!"
Vân Trân nghe vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra thấp tha thấp thỏm một hồi không hề uổng phí.
Vu y trong tộc Cổ Tát hẳn có vị trí nhất định, mà Vân Trân chẳng qua là "người Vân Hán xảo trá" trong mắt bọn họ.
Vu y nói vị Trang tiên sinh kia trúng độc, cần băng lạc thạch làm thuốc giải, vậy độ tin cậy từ lời Vân Trân nói sẽ suy giảm.
Muốn Cổ Tát Cưu tin nàng, chỉ có thể khiến lời vu y nói trở nên không đáng để tin phục.
Vân Trân dám khẳng định, băng lạc thạch không thể giải được độc Trang tiên sinh trúng.
Nhưng vu y này lại nói bắt buộc phải dùng băng lạc thạch.
Thật kỳ quái!
Ông ta là thật sự không biết, hay là biết rõ nhưng vẫn cố làm?
Đặc biệt là biểu hiện tức muốn hộc máu kia...!Đúng là kẻ nghi, rất giống thẹn quá hóa giận sau khi bị chọc thủng...!
Có điều những việc này đều không liên quan tới