Nghe xong, Vân Trân nói với hoàng đế, nàng nhường cơ hội này cho cung nữ Tử Thị, chờ Tử Thị khỏe lại sẽ tự đưa ra thỉnh cầu.
Hoàng đế gật đầu đồng ý.
Vân Trân hành lễ lui xuống.
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, nét u sầu lần nữa hiện lên trong mắt nàng.
Vấn đề của Lệ Vô Ngân vẫn chưa được giải quyết.
Buổi sáng, ở cứ điểm mới của U minh giáo, nàng nói với Lệ Vô Ngân, nàng chỉ có thể sống thêm năm năm.
Lệ Vô Ngân lập tức tỏ vẻ muốn đưa nàng đi.
"Nhưng hiện tại ta vẫn chưa đi được." Vân Trân lắc đầu.
"Vì Triệu Húc?" Lệ Vô Ngân nhíu mày, "Hắn khiến nàng bận tâm, ta đây sẽ giết hắn, miễn cho nàng phải suy nghĩ nhiều."
"Không được." Vân Trân cản Lệ Vô Ngân, "Trừ khi, ngươi muốn ta hận ngươi."
Giữa hai người cứ giằng co như vậy.
Đến cuối cùng, người thỏa hiệp trước vẫn là Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân bảo nàng đợi ở đó, chính hắn bỏ đi.
Nửa canh giờ sau, Lệ Vô Ngân quay lại, nói nàng không cần đi tỷ thị với tộc Cổ Tát và bộ lạc Sư Thứu, hắn đã giúp nàng giải quyết vấn đề.
"Vậy bây giờ nàng có thể đi cùng ta chưa?" Lệ Vô Ngân nhìn nàng chằm chằm, hỏi.
"Vẫn không thể." Vân Trân lắc đầu, thấy hắn lại muốn nổi giận, vội giải thích, "Bởi vì còn một người khác, chính là cung nữ tham gia việc này cùng với ta.
Ta đã hứa với nàng ấy, tỷ thí xong sẽ giúp nàng ấy trị liệu, nàng ấy cần ta.
Ta biết vì sao ngươi lại muốn dẫn ta đi, nhưng dưới bầu trời này, đại phu lợi hại nhất không phải đang đứng trước mặt ngươi sao? Nếu ngay cả ta cũng không có cách, vậy thì còn ai có cách được chứ?"
...!
Cuối cùng, Lệ Vô Ngân thả nàng đi.
Nhưng nàng biết, Lệ Vô Ngân chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Nàng bắt buộc phải nghĩ cách khiến hắn chấp nhận sự thật.
Nói là khiến Lệ Vô Ngân chấp nhận sự thật, vậy còn nàng?
Nàng không cần chấp nhận sự thật sao?
Ở tửu lâu,