"Ngũ hoàng huynh..." Triệu Ngọc Nhung cúi đầu, ảm đạm nói.
"Là hoàng huynh có lỗi với muội.
Rõ ràng đã hứa với muội sẽ thay muội giải quyết phiền phức này.
Không ngờ..."
"Chuyện này không thể trách Ngũ hoàng huynh.
Dù sao Ngũ hoàng huynh cũng không ngờ xử lý được một cung nữ Tử Thị, lại còn một cung nữ Thịnh Vân Trân!"
"Đúng vậy." Triệu Kỳ thở dài, "Ai biết Thịnh Vân Trân kia lại lợi hại như thế? Nàng ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Triệu Ngọc Nhung nghe tới đây, giật mình hỏi: "Ngũ hoàng huynh không nhớ nàng ta sao?"
"Ta quen biết à?"
"Thịnh Vân Trân chính là nha hoàn quét rác Trân Nhi ở Thính Tuyết Hiên của Ninh Vương phủ lúc trước."
"Thật sự là nàng ta?" Triệu Kỳ kinh ngạc, "Nhưng không phải nàng ta xuất thân từ quận thủ phủ Lẫm Châu sao?"
Triệu Ngọc Nhung lắc đầu.
Triệu Kỳ thấy thế, nhíu mày.
Qua một lát sau, gã nói: "Ngọc Nhung hoàng muội cứ yên tâm, chuyện này giao cho hoàng huynh.
Nếu nàng ta thật sự là nha hoàn quét rác Trân Nhi, vậy tội giả mạo nữ nhi quan viên chính là tội khi quân! Đến lúc đó, không cần chúng ta ra tay, phụ hoàng chắc chắn sẽ xử trí nàng ta!"
Thân phận thật sự của Vân Trân, người biết trong cung không hề ít.
Đức Phi của Chiêu Đức Cung cùng huynh muội Liễu gia biết, nhưng bọn họ sẽ không nói.
Bởi vì năm đó Vân Trân mất tích liên quan tới thích khách, Vân Trân lại là nha hoàn của Thính Tuyết Hiên...!Huống chi, Triệu Húc để ý nàng.
Lưu Vân Bạch của Thủy Hoàn Cung cũng biết, nhưng Lưu Vân Bạch cũng sẽ không nói.
Thục Phi Liễu thị mơ hồ hoài nghi, nhưng ngại Liễu gia và Triệu Húc liên hôn, không thể truy cứu tới cùng.
Hiền Phi Vương thị đoán được, nhưng sau khi bà ấy tiến cung đều luôn ru rú trong cung của mình, rất ít khi hỏi việc bên ngoài.
Triệu Ngọc Dao cũng biết.
Nàng ta rất muốn tố giác Vân Trân, nhưng lại không lấy ra chứng cứ.
Mà Triệu Ngọc Nhung...!
Triệu Ngọc Nhung đương nhiên cũng kiêng kị nàng.
Dù sao trong tay Vân Trân còn nắm giữ bí mật của nàng ta, không đến đường cùng, nàng