Ngụy Thư Tĩnh đưa bọn họ đến chân núi Xích Phong: "Trân Nhi, A Húc, ta đưa hai người tới đây thôi."
Vân Trân nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Triệu Húc gật đầu.
Lần này Ngụy Thư Tĩnh tới Nam Hoang để tham gia sư môn rèn luyện, trước đó trì hoãn hai ngày, hiện tại không thể không đi.
"Trân Nhi, có thể qua đây nói chuyện riêng không?" Ngụy Thư Tĩnh nhìn Vân Trân, hỏi.
Vân Trân sửng sốt, lập tức gật đầu, theo Ngụy Thư Tĩnh qua một bên.
Triệu Húc đứng một chỗ nhìn hai người đứng cách đó không xa, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Vân Trân đi theo tới bên cạnh Ngụy Thư Tĩnh.
Nàng mơ hồ đoán được Ngụy Thư Tĩnh sẽ nói gì, trong lòng có chút thấp thỏm.
"Trân Nhi." Ngụy Thư Tĩnh gọi, "Muội có thể chờ ta thêm hai tháng không?"
Vân Trân nhìn y.
"Chờ hoàn thành lần rèn luyện của sư môn này sẽ trở về tìm muội." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Ánh mắt y vô cùng dịu dàng, không hề cho đối phương bất kỳ cảm giác áp bách.
Trong nháy mắt đó, Vân Trân thiếu chút sa vào.
Lúc này, một cơn gió từ Thanh Lương sơn trang thổi tới khiến nàng giật mình.
Ánh mắt mê ly dần bình tĩnh lại, biến thành bình tĩnh không một gợn sóng.
Đây là thời điểm chặt đứt.
Tuy rằng nàng thật sự rất thích cảm giác không lo không nghĩ khi ở bên Ngụy Thư Tĩnh, nhưng nàng rất rõ tình cảnh của bản thân hiện tại.
Nàng hiện tại chẳng qua là vũ khí khoác da người của Tô trắc phi, căn bản không có bao nhiêu thứ thuộc về mình.
Mệnh này, không thuộc về nàng.
Tương lai của nàng, không thuộc về nàng.
Còn về tình cảm...!
Không có tự do, làm sao nói đến tình cảm?
Tình cảm, tất cả ướt át bẩn thỉu đều là thương tổn lớn nhất đối với nhau.
Cho nên...!
"Ngụy đại ca, muội cảm thấy chúng ta thích hợp làm bằng hữu hơn." Vân Trân tránh đi ánh mắt của đối phương, nhẹ giọng, "Nếu muội trước kia có chỗ nào khiến huynh hiểu lầm, muội..."
"Đừng nói nữa." Ngụy Thư Tĩnh chật vật xoay người, hai tay nắm chặt thành đấm, nghẹn ngào, "Ta hiểu ý của muội..."
...!
Gió, dần mê loạn đôi mắt nàng.
Hình bóng của Ngụy Thư Tĩnh cũng theo ánh chiều tà hoàng hôn dần đi xa.
Vân Trân đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích mà nhìn