Triệu Húc dường như đang tức giận.
Cung nữ nói với nàng, Triệu Du mặc kệ nàng ấy, muốn vòng qua nàng ấy tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cố tình cung nữ bắt lấy tay áo Triệu Du, cầu xin nó trở về.
"Buông ra, buông ra..."
"Điện hạ, cầu xin ngài, nàng đừng khó xử nô tỳ.
Hôm nay là thọ thần của bệ hạ, nếu ngài không đi, Thấm Chiêu Nghi trách tội xuống, nô tỳ đảm đương không nổi..."
Nói rồi, thấy bốn bề vắng lặng, cung nữ kia muốn lôi kéo Triệu Du.
Có điều, tuy thần trí của Triệu Du có vấn đề, nhưng nó dù sao cũng là thiếu niên mười lăm tuổi, cung nữ muốn ép buộc nó đi cũng không phải chuyện dễ.
"Ngươi đang làm gì đó?"
Ngay khi cung nữ định lấy ra một chiếc khăn từ trong lòng ngực, chuẩn bị che miệng Triệu Du, Vân Trân từ sau thân cây đi ra.
Cung nữ kia thấy có người tới, hoảng sợ, vội giấu khăn tay về.
"Ngươi là ai?" Cung nữ hắng giọng, trừng mắt nhìn Vân Trân, hỏi.
Nhưng không đợi Vân Trân trả lời, Triệu Du đã nhào vào lòng Vân Trân, ôm chặt nàng, cao hứng gọi: "Trân Nhi...!Tỷ, tỷ tỷ...!Tỷ tỷ..."
Vân Trân định tránh đi, lại thấy nó quá vui vẻ, tay muốn đẩy hắn ra liền dừng lại.
"Thất điện hạ..." Vân Trân vỗ vai nó, thấp giọng.
"To gan!" Rất nhanh, cung nữ kia hoàn hồn, chỉ vào Vân Trân, quát lớn, "Ngươi là ai? Dám giả mạo tỷ tỷ của điện hạ? Ngươi có biết điện hạ chỉ có hai tỷ tỷ là Ngọc Dao công chúa và Ngọc Nhung công chúa không! Một cung nữ nhỏ nhoi như ngươi sao dám xưng là tỷ tỷ của điện hạ! Ngươi thật to gan.
Ta phải bẩm báo chuyện này với Thẩm Chiêu Nghi, để bà ấy trị tội ngươi..."
"Ngươi mới im miệng đi!" Không ngờ, Vân Trân còn chưa nói gì, Triệu Du đã chắn trước mặt nàng, hùng hổ liếc nhìn cung nữ kia, "Bổn điện hạ sẽ nói với mẫu phi trị tội ngươi!"
Cung nữ kia