Vân Trân ngây ra một lúc.
"Du Nhi, Du Nhi..." Triệu Du lại gọi.
Vân Trân nhìn nó, thở dài, cười gọi: "Du Nhi."
Sau khi nghe Vân Trân gọi "Du Nhi", nụ cười trên mặt Triệu Du càng xán lạn.
"Có điều, nô tỳ chỉ có thể lén gọi ngài như vậy, khi có người ngoài, nô tỳ vẫn phải gọi ngài là Thất điện hạ." Vân Trân nhìn Triệu Du, nói, "Đồng thời, nếu có người khác, điện hạ cũng không thể gọi nô tỳ là tỷ tỷ, đặc biệt là trước mật Chiêu Nghi nương nương và bệ hạ.
Ngài có thể gọi nô tỳ là Vân Trân, hoặc là Trân Nhi."
"Trân Nhi? Tỷ tỷ?" Triệu Du nhìn nàng, lẩm bẩm, "Tỷ tỷ? Trân Nhi? Trân Nhi? Trân Nhi!"
Vân Trân ngắm nhìn nụ cười không chút tạp chất của nó, không nhịn được mà giơ tay sờ đầu nó.
Thật ra Triệu Du như vậy cũng khá tốt.
Ít nhất hiện tại, nó sẽ không khiến huynh đệ cả mình cảm thấy uy hiếp.
Như thế, cũng sẽ không có ai xuống tay với nó, ngược lại được sống vui vẻ.
...!
"Trân Nhi, dẫn tỷ đi gặp...!Tiểu Khôi...!Tiểu Khôi..."
Đột nhiên hai mắt Triệu Du sáng lên, nói với nàng.
Nói xong, nó nắm tay nàng, muốn kéo nàng đi về phía hậu cung.
"Thất điện hạ, bây giờ ngài nên về Quốc Thọ Viên." Vân Trân nhớ tới việc quan trọng, ngăn nó lại.
Tình huống của Triệu Du đặc biệt, nếu thời gian dài không thấy nó, Thấm Chiêu Nghi sẽ rất lo lắng.
"Đừng, gặp Tiểu Khôi...!Tiểu Khôi..."
"Điện hạ."
"Trân Nhi gặp Tiểu Khôi..." Triệu Du vô cùng kiên trì.
Đúng lúc này, Vân Trân đột nhiên cảm giác có thứ gì đó lóe qua, sau đó biến mất sau nóc nhà đối diện.
Nàng dừng lại, kéo Triệu Du trốn sau gốc cây.
Vừa trốn xong, lại có vài bóng người đáp xuống phía sau nóc nhà đối diện.
Xem ra không phải ảo giác.
Vân Trân híp mắt.
Nếu nàng không nhớ lầm, đó là hướng Ngự Thư Phòng của hoàng đế.
Mà cách ăn mặc của những kẻ đó rất giống người trong giang hồ.
Lúc này nàng bỗng nhớ lại mấy ngày