"Tiểu cô nương, khi nãy tỷ tỷ nghe muội gọi nó là Thất điện hạ." Nữ nhân ngồi trên cây chơi đùa với tóc, học cách nói chuyện của thiếu nữ trẻ tuổi cười hỏi Vân Trân, "Thất điện hạ, chính là nhi tử của lão hoàng đế kia đúng không?"
Người nọ tuy rằng đang cười, nhưng cặp mặt lại tham lam như rắn độc.
"Ngươi nghe lầm rồi, đây là không tử nhà ta, không phải điện hạ gì cả." Vân Trân vội kéo Triệu Du ra sau mình, đề phòng nhìn hai người đối diện."
"Quỷ Ảnh Thủ, ả nói ta nghe lầm.
Ngươi nói xem, ta thật sự nghe lầm sao?" Người trên cây hỏi nam tử hắc y bên dưới.
Nam tử hắc y Quỷ Ảnh Thủ mặt không cảm xúc trả lời: "Đào Yêu tiên tử sao có thể nghe lầm?"
Đào Yêu tiên tử trên cây rất hưởng thụ lời nịnh nọt của Quỷ Ảnh Thủ.
Nghe gã nói xong, bà ta cười rộ, ánh mắt nhìn Vân Trân và Triệu Du tràn ngập vẻ không vui: "Tiểu muội muội, tỷ tỷ không thích nữ nhân nói dối, đặc biệt là những nữ nhân xinh đẹp hơn tỷ tỷ ta!"
Dứt lời, cây roi trong tay lại quất về phía Vân Trân.
Vân Trân dùng Tiêu Dao Bộ học ở chỗ Lệ Vô Ngân chật vật tránh đi.
"A, còn biết chút công phu sao!" Đào Yêu tiên tử thấy một kích không trúng, liền không thủ hạ lưu tình nữa.
Lúc trước tuy rằng Vân Trân dùng ba chiêu Lệ Vô Ngân dạy nàng chiến thắng Ma Đà vương tử.
Nhưng Ma Đà vương tử không phải người trong giang hồ, công phu không cao bằng Đào Yêu tiên tửu trước mắt.
Rất nhanh, Vân Trân đã thua, hai tay bị roi của Đào Yêu tiên tử trói lại.
"Trân Nhi!"
Triệu Du thấy nàng bị trói, vội vàng nhào qua.
Đào Yêu tiên tử cho rằng nó muốn đánh mình, kết quả Triệu Du lại chạy về phía Vân Trân, sốt ruột duỗi tay muốn cứu Vân Trân ra.
Đào Yêu tiên tử thấy vậy, khinh thường hừ một tiếng: "Thì ra là một tên ngốc."
"Đào Yêu tiên tử, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta còn việc quan trọng phải làm."