Nói xong, nàng liền muốn xoay người bỏ đi.
Nhưng khoảnh khắc đó, cánh tay đột nhiên bị giữ lại, "bịch" tiếng, cả người nàng bị đè vào vách tường phía sau.
"Ngươi..."
Không đợi Vân Trân nói hết, Lưu Vân Bạch đã cắn nàng một cái.
"Buông ra...!Lưu...!Manh..." Vân Trân giãy giụa.
Lưu Vân Bạch giống như điên thật rồi, một đường đi xuống, cắn lên cổ nàng.
Vân Trân đau đến hít sâu một hơi, cắn răng, dùng hết sức nâng chân đá vào nửa dưới của hắn.
Lưu Vân Bạch không ngờ nàng đến lúc này vẫn có thể phản kháng, mới không chủ ý, bản thân liền trúng chiêu.
Hắn đau đến mức gầm lên một tiếng, đẩy Vân Trân ra.
Vân Trân ngã xuống đất, dựa lưng vào vách tường, trừng mắt nhìn Lưu Vân Bạch.
"Ngươi!" Lưu Vân Bạch vốn định mắng nàng, nhưng bỗng đối diện với đôi mắt hung ác kia.
Trong trí nhớ của hắn, nữ nhân này xưa nay luôn nhẫn nhịn, rất ít khi để lộ ánh mắt của một con sói bị chọc giận.
Không biết vì sao, nàng càng dùng ánh mắt hung ác này nhìn hắn, hắn lại càng hưng phấn, trong người như có dòng điện chạy từ đầu đến chân, thoải mái nói không nên lời.
Bị Lưu Vân Bạch nhìn chằm chằm, Vân Trân không khỏi rùng mình.
...!
Nàng quay về Hoa Thanh Cung.
Đầu tiên là tới chỗ Phúc Hỉ công công báo một tiếng.
Phúc Hỉ công công nói nàng cứu giá có công, bệ hạ cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày, không cần vội vã làm việc, đồng thời còn ban thưởng rất nhiều thứ, tất cả đều đưa tới phòng của nàng.
Vân Trân cảm tạ Phúc Hỉ công công, sau đó về phòng.
Trong lúc đó có gặp mấy cung nữ thái giám ở Hoa Thanh Anh, ánh mắt bọn họ nhìn nàng đều hơi khác.
Nhưng tâm trạng Vân Trân lúc này rất loạn, nàng đã không còn tỉnh táo để tự hỏi ý nghĩa của những ánh mắt kia.
Chờ về phòng, đặt đồ xuống, Tử Thị chống quải trượng tập tễnh đi tới.
"Cẩn thận một chút." Vân Trân duỗi tay đỡ nàng vào.
"Ngươi cuối cùng cũng về rồi." Tử Thị ngồi xuống, nói, "Chuyện