"Không ngờ lần này tới kinh thành thế mà được xem nhiều trò hay." Cổ Tát Cưu nhìn Vân Trân, nâng chén rượu trong tay.
Hôm qua, Vân Trân nhận được thư, Cổ Tát Cưu hẹn nàng hôm nay gặp mặt ở Tiêu Dao Lâu trong thành, xem như đưa tiễn gã.
Giờ phút này, bọn họ đang ngồi sát cửa sổ ở Tiêu Dao Lâu.
Cổ Tát Cưu ngồi đối diện nàng, vị trí của Vân Trân vừa lúc có thể nhìn thấy đường phố và ngõ nhỏ cạnh bên.
"Ngày mai các ngài phải khởi hành về Nam Hoang sao?" Vân Trân kính gã một ly.
"Đúng vậy." Cổ Tát Cưu uống xong ly rượu, liền dựa vào phía sau ghế, tư thái tà mị điên cuồng.
Gã chơi đùa ly rượu trong tay, híp mắt nhìn nàng, "Ngươi cùng ta về Nam Hoang không?"
Vân Trân kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: "Câu này ngài nói sai rồi, không phải về, mà là đi.
Ta vốn dĩ không thuộc về nơi đó."
"Có thuộc về hay không, bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm."
Cổ Tát Cưu cười cười, khiến Vân Trân nhìn không khỏi sửng sốt.
Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy gã vẫn không từ bỏ sao?
Không.
Vân Trân lập tức gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Cổ Tát Cưu hiện giờ đã không còn là Cổ Tát Cưu lúc trước.
Cho dù là Cổ Tát cưu lúc trước, gã cũng như liệp báo, mỹ lệ mà nguy hiểm, khiến người mãi mãi không thể biết được gã nghĩ gì, càng miễn bàn đến Cổ Tát Cưu hiện tại đã là Cổ Tát Vương.
"Ngươi chẳng qua muốn xem trò hay mà thôi." Vân Trân cúi đầu nhìn ly rượu.
"Ha ha ha..." Nàng còn chưa ngẩng đầu, tiếng cười tùy ý của Cổ Tát Cưu liền từ đối diện vang lên, "Nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi vẫn không hiểu phong tình."
Vân Trân ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của gã, nhàn nhạt nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy, ngài vẫn thích nói đùa."
"Ta không hề nói đùa với ngươi." Cổ Tát Cưu nhìn nàng, ánh mắt trở nên nghiêm túc, "Ta nói thật.
Vân