"Thị thiếp tên Châu Châu bên cạnh ngươi rốt cuộc là ai?" Đột nhiên, Vân Trân quay đầu lại, hỏi Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cưu nhướng mày: "Ngươi ghen?"
Vân Trân nhìn hắn, không trả lời.
Cổ Tát Cưu cũng nhìn nàng.
Nửa ngày sau, Cổ Tát Cưu đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn Vân Trân có phần hứng thú khi xem kịch vui: "Trên thực tế, ngươi đúng là quen nàng ấy."
"Vậy sao?" Vân Trân liếc nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó nhìn Cổ Tát Cưu, "Là cố nhân ở Thanh Lương sơn trang sao?"
Cổ Tát Cưu sửng sốt.
Theo sau, hắn bỗng cười to.
"Ha ha ha...!Ngươi làm sao đoán được? Rõ ràng ở trước mặt ngươi nàng ấy luôn đeo khăn che mặt." Cổ Tát Cưu tò mò hỏi.
"Bởi vì vừa rồi ta thấy một người ngoài cửa sổ.
Tuy rằng trên đầu người đó đeo mũ có rèm, nhưng ta vẫn nhận ra nàng ta - Nhị công chúa Triệu Ngọc Nhung."
Triệu Ngọc Nhung hiện giờ đang bị cấm túc trong cung.
Nàng ta lại mạo hiểm xuất cung chỉ vì gặp một người, xem ra người đó rất quan trọng với nàng ta.
Nhưng Triệu Ngọc Nhung là ai?
Thẳng thắn mà nói, nàng ta là ác quỷ từ địa ngục sống dậy, báo thù người sống.
Trong lòng nàng ta nào có tình cảm?
Có thể khiến nàng ta để ý như vậy, e rằng chỉ có người liên quan tới bí mật lớn nhất của nàng ta.
Lúc trước vì che giấu bí mật, nàng ta đã giết chết Ma Đà vương tử biết thân phận của nàng ta!
Đến cuối cùng, cung nữ tâm phúc thay nàng ta nhận hết mọi tội danh.
Mà hiện tại, ác quỷ từ địa ngục sống dậy không chỉ một mình nàng ta sao?
...
"Nhị công chúa Triệu Ngọc Nhung?" Cổ Tát Cưu cười trào phúng, "Nàng ta thật sự là Triệu ngọc Nhung à?"
"Xem ra ngài đều biết cả."
"Dù sao bên cạnh ta cũng có Châu Châu." Cổ Tát Cưu nâng ly rượu.
...
Rời khỏi Tiêu Dao Lâu, Vân Trân mang tâm sự nặng nề.
Vốn dĩ đó chỉ là suy đoán, nàng không dám xác định thân phận thật sự của người bên cạnh Cổ Tát Cưu.
Nhưng lần này tới tửu lâu làm nàng chắc chắn