"Thì ra là Trân Nhi cô nương.
" Tiểu Chiếu thấy nàng, ngây ra một lúc, đi tới chào hỏi.
"Tiểu Chiếu, ngài có biết Ngụy thống lĩnh đi đâu không?" Vân Trân hỏi.
Nghe Vân Trân hỏi Ngụy Thư Tĩnh, ánh mắt Tiểu Chiếu trở nên buồn bã.
"Ngài biết huynh ấy đi đâu đúng không? Vậy ngài nói ta biết được không?" Vân Trân cầu xin.
Tiểu Chiếu nhìn nàng, cuối cùng thở dài, nói nàng biết Ngụy Thư Tĩnh ở đâu.
!
Vân Trân tìm được Ngụy Thư Tĩnh ở một tửu lâu ngoài cung.
"Ngụy đại ca?" Vân Trân vào phòng, liền nhìn thấy Ngụy Thư Tĩnh đứng bên cửa sổ nhìn tường cung nơi xa.
"Sao muội lại ở đây?" Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, mỉm cười, "Ngồi đi.
"
Vân Trân ngồi xuống, nhìn y, phát hiện Ngụy Thư Tĩnh tuy đang cười nhưng ánh mắt lại mang theo thương cảm phức tạp.
"Muội, biết rồi đúng không?" Ngụy Thư Tĩnh rót cho nàng ly trà.
"Vâng.
" Vân Trân cầm ly trà trong tay, nhíu mày, "Lời bọn họ nói đều là thật sao?"
"Có lẽ vậy.
" Ngụy Thư Tĩnh cười cười.
Vân Trân buông cái ly ra, bắt lấy tay y đặt trên bàn: "Huynh cười như vậy, muội sẽ càng lo lắng.
"
Ngụy Thư Tĩnh vỗ vỗ tay nàng, lắc đầu: "Ta không sao, muội yên tâm.
" Nói xong, y rút tay về, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Thật ra ta đã biết từ lâu.
"
"Cái gì?" Vân Trân sửng sốt, khiếp sợ nhìn y.
Ngụy Thư Tĩnh giơ tay xoa đầu nàng: "Muội còn nhớ có một năm Liễu lão phu nhân của Trấn Bắc Hầu phủ trúng độc, chúng ta tới Sư Đà Lĩnh tìm thuốc giải cho bà ấy không?"
"Muội đương nhiên nhớ.
" Vân Trân gật đầu.
Lần đó, bọn họ đều xem như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nàng trúng tên, ngã xuống vực thẳm, may mà được tổ tôn A Cửu cứu.
Còn Ngụy đại ca cũng vì vậy mà mất tích hơn hai tháng, mãi đến sau khi bọn họ trở về kinh thành, Ngụy đại ca mới trở về.
"Lần đó ta mất tích, ta nói với muội ta là vì trùng hợp gặp được một đội thương nhân, hộ tống họ ra vùng tái ngoại, vì ít phân tranh nên mới về trễ.
" Ngụy Thư Tĩnh rút tay về, nói.
"Đúng vậy.
" Vân Trân