Vân Trân đi theo Nha Sát lên lầu hai.
Chờ nàng tới nơi, phát hiện Lưu Vân Bạch đã ở đó, đang ngồi gần cửa sổ uống trà.
"Chủ nhân." Nha Sát hành lễ với Lưu Vân Bạch, liền nấp vào chỗ tối.
Vân Trân nheo mắt, đi về phía Lưu Vân Bạch.
"Ngươi tìm ta?" Vân Trân hỏi.
Lưu Vân Bạch quay đầu: "Ngồi đi, cùng ta uống ly trà."
Vân Trân nhìn hắn, không nhúc nhích.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu cung nữ tên Tử Thị kia sao?" Lưu Vân Bạch híp mắt cười.
Vân Trân nhíu mày, ngồi xuống đối diện hắn.
Nàng ngồi xuống rồi, Lưu Vân Bạch vẫn uống trà, không nói gì, giống như hôm nay hắn tìm nàng tới chỉ để bảo nàng xem hắn uống trà gì.
"Ngươi có cách cứu Tử Thị?"
Qua thời gian nửa nén hương, Vân Trân không còn kiên nhẫn, lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này.
Lưu Vân Bạch vẫn uống trà.
Mãi đến khi Vân Trân muốn bỏ đi, Lưu Vân Bạch mới nói chuyện.
Hắn hất cằm với Vân Trân, nhìn bên ngoài: "Ngươi thấy tòa nhà đối diện không?"
Vân Trân nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của Lưu Vân Bạch.
Đối diện quả thật có một tòa nhà, có điều chính xác hơn là một tòa nhà đã bị bỏ hoang.
Từ lầu hai quán trà nhìn qua, có thể nhìn rõ cỏ dại mọc đầy tường bên đó.
Tòa viện kia, e rằng đã lâu không có người ở.
"Đó vốn là Tào trạch." Lưu Vân Bạch nói.
Tào trạch?
Vân Trân sửng sốt.
Chờ nàng nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ "Tào trạch" đã bong ra từng mảng trên bảng hiệu.
"Có phải ngươi muốn hỏi vì sao qua nhiều năm như vậy vẫn không có ai dọn vào đúng không?" Lưu Vân Bạch giống như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng nàng.
Vân Trân lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Lưu Vân Bạch híp mắt, cười đầy thâm ý.
"Tòa nhà liên quan tới phản quân sao có thể có người vào ở?"
Không biết có phải ảo giác của Vân Trân không, nàng cảm thấy thời điểm Lưu Vân Bạch nói những lời này, ánh mắt vô cùng lạnh