Xin lỗi, điện hạ.
Thiếp vẫn không thể tuân theo lời hứa với chàng.
Thiếp vẫn muốn biết chân tướng năm đó cùng cấm kỵ kia.
...!
"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?" Lưu Vân Bạch nắm chặt ly trà.
Vân Trân không nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cảm thấy trên người Lưu Vân Bạch bị một tầng cảm xúc phức tạp bao phủ, như đang khóc, lại như đang hận.
Có điều đến khi nói chuyện lần nữa, hắn lại trở về Lưu Vân Bạch bề ngoài trông có vẻ tùy ý, thật ra lòng dạ sâu không lừa được.
Vừa rồi điều Vân Trân cảm nhận được từ hắn giống như chỉ là ảo giác của nàng.
"Phản quân tạo phản, muốn mưu đoạt thiên hạ, ám sát tiên hoàng...!Tất cả chẳng lẽ không tính là cấm kỵ sao?" Lưu Vân Bạch ngẩng đầu nhìn nàng, cười trào phúng.
Vân Trân nhíu mày.
Chỉ đơn giản như vậy?
Không, chắc chắn không phải!
Nếu chỉ vì mưu phản, tiên hoàng không thể kiêng kị phản quân như thế!
Không sai, chính là kiêng kị!
Nếu không phải kiêng kị thì không thể sau khi phản quân bị tiêu diệt nhiều năm, vẫn cho người truy tìm dư nghiệt phản quân, càng không thể vì một phong thư mật báo mà bắt Hộ Bộ Thị Lang ngày trước lại thẩm vấn.
Cho nên trong đó khẳng định có nguyên nhân khác, nguyên nhân không thể để lộ ra ngoài.
"Nhưng trong cuốn bí mật cung đình chỉ viết như thế." Lưu Vân Bạch nhìn nàng.
Vân Trân cau mày, không nói tiếp.
Có lẽ Lưu Vân Bạch biết nhiều hơn Triệu Húc.
Nhưng đương nhiên, Triệu Húc không định nói với nàng.
Triệu Húc không nói với nàng là vì lo nàng bị cuốn vào những chuyện này.
Lưu Vân Bạch không nói với nàng, khẳng định không phải nguyên nhân đó.
Có điều nguyên nhân của hắn là gì, Vân Trân không muốn hỏi.
"Vậy ngươi muốn cứu Tử Thị bằng cách nào?"
Đây mới là vấn đề Vân Trân quan tâm nhất hiện nay.
Lưu Vân Bạch đưa ly trà đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó quay đầu nhìn tòa viện rách nát đối diện: "Ngươi có biết vì sao lão hầu gia Hoài An Hầu phủ kia muốn hãm hại Tào Hãn không? Chứng cứ liên quan tới dư nghiệt phản quân người của ông ta lục soát