Lúc này, Hắc đại nhân ở trong lòng người nọ trở mình, phát hiện Vân Trân ở đây, nó lắc đầu, từ trên người bạch y nhân nhảy xuống, lảo đảo đi về phía nàng.
Vân Trân ngồi xổm xuống, bế Hắc đại nhân lên.
"Quấy rầy rồi." Vân Trân ôm Hắc đại nhân, từ xa hành lễ.
Bạch y nhân nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn nàng.
Hắn có đôi mắt vô cùng đẹp, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi cong tựa như hoa đào, ánh mắt say như không say.
Thời điểm hắn không cười, hai mắt mê ly khiến lòng người nhộn nhạo.
Nhưng một khi đã cười liền như hoa đào bám lấy, mị hoặc chúng sinh, vô cùng câu hồn.
Nàng hướng về phía người nọ: "Cáo từ." Dứt lời, liền ôm Hắc đại nhân đi.
Chờ nàng đi rồi, một người phía sau cái cây bên cạnh bước ra.
Đó là thiếu nữ tuổi không lớn.
Thiếu nữ đến trước mặt bạch y nhân, mặt không cảm xúc: "Chủ nhân, đã giao người cho lão gia."
"Làm không tồi, Nha Sát." Bạch Y Nhân duỗi tay, xoa đầu thiếu nữ.
Thiếu nữ cứng đờ, nói: "Người nọ đã biết Diêm Vương Khiếu, liệu có gây phiền toái cho chủ nhân không? Chi bằng, để Nha Sát thay chủ nhân giết ả, diệt trừ hậu hoạn."
Bạch y nhân lắc đầu: "Trong thiên hạ này, người biết Diêm Vương Khiếu không nhiều.
Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ nàng ấy từ đâu biết được sao?"
Thiếu nữ cúi đầu: "Nha Sát hiểu rồi."
...!
Vân Trân ôm Hắc đại nhân ra khỏi rừng trúc.
Vừa trở lại viện liền đụng phải Triệu Húc và Nguyên Bảo.
"Trân Nhi, ngươi chạy đi đâu vậy? Ngươi có biết ta và thiếu gia lo lắng thế nào không? A, ngươi tìm được Hắc đại nhân của ngươi rồi..." Vừa thấy mặt, Nguyên Bảo lập tức huyên thuyên.
Vân Trân nhìn hắn, lại nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc thấy nàng nhìn qua, không biết thế nào, ánh mắt trở nên lập lòe, lại dời đi.
"...!Trân Nhi, đang nói chuyện với ngươi đấy! Sao ngươi lại ngây ra thế..." Nguyên Bảo bất mãn, gọi Vân Trân hoàn hồn.
"Hả?" Vân Trân nhìn Nguyên Bảo.
"Ngươi mới đi đâu vậy?" Nguyên Bảo lặp lại lần nữa.
"À..."
Vân Trân sờ mũi, kể lại mọi chuyện, có điều nàng không nhắc tới