Triệu Húc tiễn Vân Trân tới dưới chân núi.
Bên cạnh là xe ngựa, Nguyên Bảo đang nói chuyện phiếm với xa phu.
"Thiếu gia." Lúc này, Vân Trân từ túi thuốc lấy ra một cái hộp đưa cho Triệu Húc,"Đây là đan dược nô tỳ lấy từ chỗ sư phụ, hi vọng ngài có thể nhận lấy, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào."
Triệu Húc nhận lấy, nhìn nàng: "Đa tạ."
Vân Trân nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập lo lắng: "Kẻ địch ở trong bóng tối, thiếu gia bảo trọng."
Chuyện hạ độc, tuy rằng đã có kẻ nhận tội, nhưng Vân Trân và Triệu Húc đều rất rõ đó chẳng qua là kẻ chết thay mà thôi.
Còn những thích khách ở núi Bích Lạc...!
Mục tiêu của kẻ địch là Triệu Húc.
Không ai dám bảo đảm sau khi thất bại hai lần, liệu có thể có lần thứ ba hay không.
"Được." Triệu Húc nhìn nàng, trịnh trọng gật đầu.
...!
Xe ngựa chở người dần biến mất ở đường núi.
Triệu Húc đứng trước bậc thang nhìn theo hướng xe ngựa rời đi.
"Tên họ Mã kia đúng là không phải người! Trân Nhi ngàn dặm xa xôi tới cứu hắn, bây giờ người ta đi rồi, hắn cũng không biết tới đưa tiễn.
Sớm biết như vậy, Trân Nhi không nên cứu hắn..." Bên cạnh, Nguyên Bảo giận mắng.
"Nguyên Bảo." Triệu Húc cắt ngang.
Nguyên Bảo không phục mà hừ hừ: "Vốn dĩ chính là vậy."
Triệu Húc nhíu mày: "Sau này đừng để ta lại nghe những lời tương tự nữa." Dứt lời, hắn xoay người lên núi.
...!
Ngày thứ ba sau khi Vân Trân rời đi, Nguyên Bảo hưng phấn chạy về báo với Triệu Húc: "Thiếu gia thiếu gia, tin tốt đây!"
Triệu Húc buông sách trong tay, xoa xoa cung mày.
"Nguyên Bảo vừa qua chỗ Mã sư huynh, thiếu gia ngài đoán xem Nguyên Bảo nhìn thấy gì? Mã sư huynh kia thế mà nói lắp, rất nhiều người đều đang cười hắn..."
Triệu Húc nghe xong, không hề để trong lòng.
Lại qua mấy ngày, hắn phát hiện Mã sư huynh thật sự nói lắp.
Rất nhiều người đều lén nghị luận, nói hạ nhân đã chết kia trở về báo thù.
Tinh thần của Mã sư huynh ngày càng kém, suốt đêm gặp ác mộng, khóc lóc la hét nói trong phòng