"Ta yêu nàng...!Trân Nhi, ta yêu nàng..." Triệu Húc ôm đầu nàng, trán hai người dựa sát vào nhau, "Cho nên cầu xin nàng hứa với ta, cho dù là vì ta, đừng mạo hiểm nữa, được không? Đừng để bản thân gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Tất cả mọi chuyện, chỉ cần có nguy hiểm, nàng cứ giao cho ta làm, được không? Được không? Nàng hứa với ta đi..."
Càng nói, giọng hắn càng run rẩy.
Hắn thật sự sợ.
Hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu đêm qua hắn không xuất hiện, nếu hắn đến trễ một bước, sẽ có hậu quả gì?
Hắn sợ.
Hắn không thể gánh chịu nỗi đau mất đi nàng, cho dù chỉ là một chút, cho dù chỉ là chút khả năng, hắn đều không cho phép xuất hiện lần nữa.
Hắn thật sự sắp bị nàng ép đến điên rồi, điên đến mức sắp mất khống chế.
"Trân Nhi...!Hứa với ta, hứa với ta được không?" Hai tay Triệu Húc nâng mặt nàng lên, khẩn cầu.
Vân Trân nhìn thống khổ giấu trong mắt hắn, nhìn hắn khẩn cầu, ngón tay không nhịn được mà run rẩy.
Nàng bắt đầu né tránh ánh mắt của Triệu Húc.
Nàng đang chột dạ.
Bởi vì nàng biết nàng không có cách nào hứa với Triệu Húc, nàng biết nàng không làm được.
Nàng không thể mãi mãi ở bên cạnh Triệu Húc, nàng không có nhiều thời gian như vậy.
Nàng không làm được...
Trước nay, nàng luôn cảm thấy mình sống thêm một đời, thời gian sẽ còn rất dài.
Sống một ngày, sống một năm, sống mười năm...
Nàng đều rất vui vẻ.
Bởi vì nàng biết mình đang trộm thời gian của ông trời.
Cho nên, dù mấy lần đối mặt với cái chết, sâu trong nội tâm nàng đều rất thản nhiên.
Giống như mười một năm trước, khi nàng mở mắt, sau khi biến thành "Trân Nhi", nàng hình như luôn chờ đợi thời điểm nào đó sinh mệnh này sẽ kết thúc.
Nàng vẫn luôn cho rằng, khi đối mặt với cái chết, nàng sẽ rất thản nhiên.
Nhưng tới bây giờ nàng mới phát hiện, nàng không thản nhiên như mình nghĩ, đặc biệt là trước mật Triệu Húc, đặc biệt là đối diện với đôi mắt kia...
Nàng căn bản không dám hứa với Triệu Húc.
Hứa với hắn, không