Triệu Húc cẩn thận cắn cổ nàng: "Có con rồi, nàng sẽ không mạo hiểm nữa, nàng sẽ ở bên cạnh ta, không đi đâu được.
Cho nên Trân Nhi, sinh hài tử cho ta được không? Hài tử chỉ thuộc về chúng ta..."
Triệu Húc buông cổ nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát qua mặt Vân Trân, chờ mong nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Vân Trân chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
"Nàng không nói gì, vậy có nghĩa là nàng đã đồng ý."
Triệu Húc lại hôn lên trán nàng, sau đó là mũi, là môi, từ từ đi xuống.
"Không, điện hạ...!Đừng..."
Vân Trân muốn đẩy hắn ra.
Đừng có con, đừng có con.
Triệu Húc muốn dùng hài tử trói buộc nàng, dùng hài tử giữ nàng lại.
Nhưng trong cơ thể nàng có Từ Bi Độ, nàng hiện tại vẫn lặng lẽ thừa nhận, nàng không dám bảo đảm hài tử sinh ra có được khỏe mạnh hay không.
Nếu đứa bé kia cũng mang theo Từ Bi Độ, nếu...
"Không, đừng...!Điện hạ...!Cầu xin ngài, tha cho thiếp..." Nàng bắt đầu giãy giụa.
Nhưng Triệu Húc lại khóa nàng dưới thân.
"Không, không phải ta tha cho nàng, mà là nàng tha cho ta!" Triệu Húc cởi bỏ thắt lưng trên eo nàng, "Là ta cầu xin nàng tha cho ta...!Nếu ta không giữ nàng được, vậy để hài tử giữ nàng..."
...
Lại một phen lăn lộn, sức khỏe Vân Trân ngày càng yếu.
Với tình trạng của nàng lúc này, căn bản không thể hồi cung.
Triệu Húc sai người tiến cung xin cho Vân Trân nghỉ một ngày.
Kết quả tới tối, Vân Trân bắt đầu sốt.
Qua tối qua, thân thể Vân Trân vốn chưa khôi phục.
Tới chiều, Triệu Húc lại đột nhiên mất khống chế, đè nàng trên giường lăn lộn một phen.
Kinh hách tối qua, tinh thần căng chặt, lại không tiết chết muốn nàng, Vân Trân cuối cùng cũng ngã bệnh.
Nàng sốt một đêm, Triệu Húc canh giữ bên giường nàng một đêm.
Sáng sớm hôm sau, nàng mới hạ sốt.
Triệu Húc lúc này mới thở phào