Cứ thế, thời gian lại trôi qua.
Hôm nay, nàng cùng Tử Thị đi nghe lão sư phụ giảng kinh Phật trở về, vừa mở cửa đi vào, muốn đóng cửa, đã bị người từ phía sau ôm lấy.
Vân Trân theo bản năng muốn đẩy ra.
Nhưng thời điểm người nọ vừa mặt vào cổ nàng, nàng dừng lại, cơ thể căng chặt cũng thả lỏng.
"Trân Nhi, ta rất nhớ nàng." Triệu Húc ôm nàng từ phía sau, ngửi mùi hương trên người nàng.
Mãi đến khi ngửi được mùi hương thoang thoảng quen thuộc, cung mày vốn nhíu chặt mới có thể giãn ra.
Triệu Húc cứ ôm nàng như vậy.
Qua rất lâu, hắn mới buông nàng ra, kéo nàng đến bên giường ngồi xuống.
"Mấy ngày nay nàng khỏe không?" Triệu Húc quay nàng qua, hỏi.
"Thiếp rất khỏe, vậy còn điện hạ?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi.
Một tháng không gặp, sắc mặt Triệu Húc thoạt nhìn tiều tụy đi không ít.
Tuy rằng trước khi tới hắn đã thay xiêm y mới, cố gắng muốn che giấu, nhưng Vân Trân vẫn nhìn ra được.
Mấy ngày nàng không ở kinh thành, Triệu Húc sống không tốt sao?
Tại sao chứ?
Là hoàng đế tạo áp lực với hắn?
Là tranh đấu giữa các hoàng tử?
Là gặp chuyện gì khó giải quyết sao?
Hay là...
Giống như nàng, không có lúc nào không nhớ tới đối phương?
"Ta rất tốt." Triệu Húc nắm tay nàng, đưa nó lên mặt mình, "Nàng không cần lo lắng.
Ta chỉ lo cho nàng.
Nàng ở chùa Kỳ Sơn đã quen chưa? Gần đây trời lạnh, trong phòng đủ than dùng không? Còn cả y phục? Lần này tới ta có mang cho nàng chút xiêm y mùa đông..."
"Điện hạ, thiếp rất tốt."
Trong lòng Vân Trân vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Nàng không kiềm lòng được mà ôm lấy Triệu Húc.
Triệu Húc cũng ôm nàng.
"Điện hạ chuẩn bị nhiều y phục vậy, là không muốn thiếp trở về kinh thành trong mùa đông này sao?" Vân Trân rúc vào lòng hắn, hỏi.
Vốn chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý gì khác, nhưng Triệu Húc nghe xong, cả người theo bản năng cứng đờ.
Vân Trân nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nàng nghĩ nhiều rồi, sao có thể?" Triệu Húc mỉm