Người ủng hộ Triệu Húc đương nhiên sẽ không đồng ý.
Cho nên, trên triều ồn ào đến túi bụi.
Đúng lúc này, có người nhắc tới chuyện lập Thái Tử.
Lập Thái Tử!
Hiện giờ hoàng tử đều đã lớn, ngay cả Thất hoàng tử Triệu Du nhỏ tuổi nhất cũng mười lăm tuổi.
Đến nay, mọi người đều trong tối ngoài sáng mà đấu.
Nhưng giống như hẹn trước, chuyện lập Thái Tử không ai dám nhắc đến.
Dù sao, hoàng đế cũng đang chính trực tráng niên.
Lập Thái Tử lúc này chẳng phải ép hoàng đế trao quyền sao?
Từ xưa đến nay, không có đế vương nào cho phép bất kỳ ai uy hiếp tới ngôi vị của mình, cho dù người đó là nhi tử cũng không được!
Ba phái bọn họ tuy rằng tranh đấu gay gắt, nhưng đối với chuyện đề nghị lập Thái Tử, không ai muốn làm chim đầu đàn, khiến hoàng đế phiền chán.
Nhưng hiện tại, lão hầu gia Hoài An Hầu phủ đột nhiên qua đời, phá tan thế cục vốn có.
Bên phía Vương gia nếu còn không hành động, chỉ sợ bọn họ sẽ mất cơ hội.
Kết quả là bọn họ ra tay.
Mục tiêu đầu tiên chính là Triệu Húc!
Hai bên đấu nhau, liền có kẻ nhân cơ hội đề nghị chuyện lập Thái Tử sớm.
Ba người Lưu Vân Bạch, Triệu Kỳ và Triệu Húc đương nhiên không cần ra tay, bởi vì sẽ có người thay họ làm việc.
Tấu chương lập Thái Tử theo đó càng ngày càng nhiều.
Hoàng đế cũng không thể không coi trọng vấn đề này.
Lúc lâm triều, ông ta hỏi ý kiến mọi người.
Có người đề cử Lưu Vân Bạch.
Có người đề cử Triệu Kỳ.
Có người đề cử Triệu Húc.
Có người đề cử thì có người phản bác.
Trong ba vị hoàng tử, khuyết điểm trí mạng nhất của Lưu Vân Bạch chính là thân phận đê tiện của mẫu thân hắn, hơn nữa còn lai lịch không rõ, không ai biết người nhà bà ta là ai.
Khuyết điểm của Triệu Kỳ cũng rất rõ ràng.
Gã không phải con ruột của hoàng đế.
Trừ khi Lưu Vân Bạch và Triệu Húc đều không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, gã mới có khả năng được đẩy lên vị trí kia.
Điểm này mọi người đều rõ.
Cuối cùng, đó là Triệu Húc.
Nhược điểm của Triệu Húc trong ba người này không rõ ràng như vậy.
Cũng không biết là ai nhắc lại chuyện