Vân Trân khoác áo choàng thật dày ngồi trên ghế nhìn Quả Nhi đứng đối diện mình.
Quả Nhi khó xử.
Đi theo nàng có hai cung nữ.
Trong đó một cung nữ cầm bầu rượu và chén rượu.
"Cho nên, đây là quyết định của điện hạ?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt.
Đối diện với gương mặt tái nhợt kia, Quả Nhi hoảng hốt, có điều rất nhanh, nàng ấy liền bình tĩnh lại.
"Đúng, đây là quyết định của điện hạ." Quả Nhi thở dài, "Trân Nhi, ta biết ngươi không muốn chết, ta làm sao muốn nhìn ngươi chết? Nhưng hiện tại, hoàng tử phi mang thai, nàng ta không chứa chấp tai họa như ngươi.
Vì hài tử chưa ra đời của điện hạ, vì có được sự ủng hộ của Liễu gia trong thời điểm mẫu chốt này...!Điện hạ, ngài ấy không thể không làm như vậy.
Ngươi phải tin, ngài ấy vẫn luôn thích ngươi."
"Ngươi nói chàng muốn ta chết, trừ khi chàng tự mình tới đây.
Chỉ cần chàng tự tay đưa ly rượu này cho ta, ta đây cái gì cũng không hỏi, trực tiếp uống." Vân Trân híp mắt nhìn Quả Nhi.
"Ngươi..." Quả Nhi sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia tức giận, "Nói đến cùng ngươi vẫn không muốn chết.
Nhưng ngươi nên biết, hôm nay ta mang theo ly rượu độc này tới, ngươi đã không còn đường lui.
Cho dù ngươi không muốn uống, vậy bắt buộc cũng phải uống!"
Nghe Quả Nhi nói xong, Vân Trân cười châm chọc.
"Thịnh Vân Trân, ta..."
Kẽo kẹt.
Đúng lúc này, cánh cửa vốn đóng lại bị người bên ngoài đẩy ra.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn Bích Diên khoác áo choàng màu xanh biếc xuất hiện ở cửa.
Quả Nhi nhìn thấy Bích Diên, sắc mặt thay đổi.
"Bích Diên tỷ tỷ, Trân Nhi..." Quả Nhi muốn giải thích.
Nhưng Bích Diên lại phất tay: "Để rượu độc lại, các ngươi lui ra ngoài đi."
Quả Nhi nhíu mày, cúi đầu: "Vâng."
Cung nữ đặt rượu độc lên bàn, sau đó rời đi.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Bích Diên.
Vân Trân ngồi ở ghế trên, trên vai khoác áo choàng thật dày, trong tay cầm lò sưởi đã lạnh lẽo.
Dù lò sưởi