Ngươi vốn có thể sống cuộc sống tự do tự tại của ngươi, nhưng vừa nghe điện hạ trúng độc, ngươi lại mềm lòng, lại trở về.
Một khi trở về, sẽ tự trói mình lại.
Ngươi vốn có thể có rất nhiều lựa chọn, lựa chọn cuộc sống tốt hơn.
Đi theo A Tĩnh tới tái ngoại, đi theo bằng hữu của ngươi tới Nam Hoang, tới giang hồ...
Nhưng cố tình cuối cùng, ngươi lại lựa chọn con đường ngu xuẩn nhất, con đường không có đường lui.
Tự trói bản thân ở kinh thành.
Ngu xuẩn cỡ nào!
Rõ ràng trả giá vì điện hạ nhiều như vậy, lại còn gạt ngài ấy.
Bây giờ, sắp chết rồi, cái gì cũng không có được.
"Ta không nên nói ngươi thông minh, ngươi rõ ràng là kẻ ngu xuẩn nhất, ngu xuẩn hơn bất kỳ ai trên thế gian này."
Rõ ràng trong tay đã có rất nhiều cơ hội, nhưng cố tình lại chọn con đường tự kết liễu chính mình.
Đây không phải ngu xuẩn thì là gì?
Trong ánh mắt Bích Diên mang theo vài phần tiếc nuối, cũng mang theo vài phần phẫn hận.
"Cho nên rượu độc trên bàn không phải điện hạ ban cho ta, mà là Đức Phi." Vân Trân ngẩng đầu nhìn nàng ấy, chậm rãi nói.
Bích Diên nhíu mày.
"Đã sắp chết đến nơi rồi, thứ ngươi để ý vẫn là cái này?"
"Thứ này rất quan trọng, không phải sao?" Vân Trân hỏi lại.
Nếu rượu độc do Triệu Húc cho nàng, vậy nàng sẽ chết trong tuyệt vọng.
Nhưng nếu rượu độc là của Đức Phi, vậy nàng sẽ thản nhiên ra đi.
"Ta thật sự không hiểu nổi ngươi."
Vân Trân khẽ cười: "Trên thế gian này có bao nhiêu người có thể thật sự hiểu được một người khác? Có lẽ ngay cả chính bản thân ngươi đó cũng không thể tỉnh táo hiểu rõ chính mình.
Lục hoàng tử phi thật sự mang thai sao?" Vân Trân cúi đầu, hỏi.
"Đương nhiên.
Ngự y của Thái Y Viện đã tự mình bắt mạch.
Nương nương lo xảy ra sự cố, còn cố ý bảo đại phu của Hồi Xuân Đường tiến cung, bắt mạch cho hoàng tử phi.
Lúc ấy ta cũng có mặt, Lục hoàng tử