Nhìn, Tử Thị rất khó chịu.
Nàng ấy không muốn thấy Vân Trân như vậy.
Cho dù nàng khóc ra, nói ra, cũng tốt hơn bây giờ.
Dự cảm của Tử thị không sai.
Ban đêm, Tử Thị mang đồ đến.
Mở cửa, liền phát hiện nàng ấy đã ngất xỉu nằm dưới đất.
Mà con mèo đen nàng ôm chỉ biết ngồi xổm bên cạnh nàng.
...
Cung nữ bên cạnh Tử Thị tiễn thái y đi.
Thời điểm thái y xem bệnh, cách tấm màn, ông ta cho rằng người mình xem bệnh là Thanh Hiếu huyện chúa.
Nhưng ông ta lại không biết, người ông ta xem bệnh chỉ là một cung nữ bên cạnh Thanh Hiếu quận chúa mà thôi.
Chờ cung nữ tiễn thái y đi, Tử Thị mới bước ra khỏi bình phong, vén rèm lên, đi đến trước giường.
Nàng cúi đầu nhìn Vân Trân nằm trên giường mang theo bất an trong mắt.
Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Thời điểm ở chùa Kỳ Sơn, nàng ấy lén nàng và nha hoàn, nhờ người trong chùa mua thuốc.
Sau khi bị phát hiện, nàng ấy lại nói chỉ là bệnh cũ, chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng là được.
Nhưng vì sao bệnh chỉ cần "tĩnh tâm điều dưỡng" là khỏi, thái y lại nói thân thể suy yếu đến cực điểm, có tướng già đi.
Tuy rằng nàng đã sai cung nữ kêu thái y giữ bí mật này.
Nhưng chờ Tử Thị lại nhìn Vân Trân, thật lòng muốn gọi nàng ấy dậy, hỏi xem nàng ấy rốt cuộc làm sao?
Cơ thể nàng ấy rốt cuộc làm sao vậy?
...
Sang hôm sau, Vân Trân mới tỉnh.
Nàng ngất xỉu.
Nàng biết.
Không cần nhìn gương, nàng cũng biết sắc mặt mình lúc này chắc chắn rất kém.
Đồng thời, nàng cũng nhận thấy "năng lượng" trong cơ thể mình đang dần biến mất.
Nàng liếm cánh môi tái nhợt, sau đó tự bắt mạch cho mình.
Mạch ngang bằng, nàng cười khổ.
"Ngươi rốt cuộc bị sao thế hả?"
Đúng lúc này, Tử Thị từ sau tấm màn bước ra, hỏi Vân Trân.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
"Ngươi đừng bịa lý do