Nhưng nàng không dám nói thật với Tử Thị.
Thời gian năm sáu năm, sẽ còn cho người ta hi vọng.
Còn hơn một năm, chỉ có tuyệt vọng.
Nếu Tử Thị biết, khẳng định sẽ nói với Triệu Húc.
Nhưng hiện tại giữa nàng và Triệu Húc đã không còn khả năng.
Hôm qua khi Triệu Húc tới gặp nàng, bọn họ đã không còn tương lai.
Nàng không muốn thời gian cuối cùng này khiến những người quan tâm nàng cũng thống khổ, thống khổ trơ mắt nhìn người mình thích, người mình để ý từng ngày yếu đi, từng ngày đi về hướng tử vong, bản thân lại không có cách.
Loại dày vò này, nàng không muốn Triệu Húc đón nhận.
Không bằng cứ cắt đứt như vậy.
Hắn có kiều thê mỹ quyến, nhi tử nữ nhi, gia đình hạnh phúc, tiền đồ rộng mở, con đường hướng đến ngôi vị trí tôn kia!
Mà nàng chỉ có cơ thể suy bại này kéo dài hơi tàn vượt qua những ngày cuối cùng.
"Tử Thị, ngươi đừng nói với chàng.
" Vân Trân nhìn về hư không, chậm chạp nói.
"Tại sao không nói? Ngươi chỉ còn năm sáu năm để sống, tại sao không nói với ngài ấy? Nếu là ta, nếu chỉ còn mấy năm để sống, ta khẳng định sẽ sống thật tiêu sái, đi làm chuyện mình thích, đi tranh thủ đồ vật của mình, coi như không uổng tới thế gian này một lần.
" Tử Thị kích động, "Nhưng còn ngươi, ngươi muốn buông tay sao? Ngươi muốn trơ mắt nhìn người mình yêu ở bên nữ nhân khác, nhìn họ sinh nhi dục nữ, nhìn họ thân mật khăng khít sao? Không, ta nói sao rồi, người làm gì còn nhiều thời gian như vậy để thấy cảnh đó!"
"Ngươi không hiểu.
" Vân Trân lắc đầu.
Con người đứng trước thời gian rất nhỏ bé.
Dù ngươi không cam lòng, không chấp nhận số mệnh, chỉ cần thời gian không cho phép, ngươi sẽ không còn hi vọng.
!
Tử Thị chỉ đồng ý với nàng, tạm thời không nói với Lục hoàng tử.
Qua mấy ngày nữa, Vân Trân đột nhiên nói nàng muốn rời khỏi kinh thành.
Khi Lệ Vô Ngân hỏi nàng có