So với ở lại hoàng cung chịu tra tấn mỗi ngày, còn không bằng rời đi! Đi thật xa, đến nơi không nghe được bất kỳ tin tức gì về nơi này!
Không nhìn thấy, không nghe thấy, sẽ có thể làm bộ nói với chính mình, mười mấy năm trước đều là một giấc mộng.
Sau khi tỉnh mộng, Triệu Húc, hoàng cung, yêu, tình cảm, đau khổ...!Tất cả đều là giả, đều chỉ là một giấc mơ của nàng.
Cứ để nàng tỉnh mộng, sau đó thản nhiên kết thúc cuộc đời này.
Có lẽ chờ nàng lần nữa tỉnh lại, phát hiện tất cả ở Vân Hán Quốc đều là giả dối, nàng vẫn ở thế giới trước kia của nàng.
Nàng không chịu đựng được, nên muốn ra đi.
Nàng sợ mình ở lại hoàng cung, nàng sẽ điên mất.
Khi nàng nói quyết định này với Tử Thị, Tử Thị im lặng một lúc lâu.
"Bên ngoài giá rét, sức khỏe ngươi lại yếu như vậy, không nên đi xa.
Nếu ngươi thật sự muốn đi, vậy chờ hết tuyết đi, ít nhất khi ấy, tiết trời chuyển âm, dù có phải xa nhà cũng có thể yên tâm hơn.
Thời gian này ngươi cứ lo tĩnh dưỡng, cho dù cuối cùng phải đi, vậy cũng cần có sức khỏe mới được."
Tử Thị nói không phải không có lý.
Tuyết chưa dừng, quả thật không phải thời gian thích hợp để ra ngoài.
Mùa xuân sao?
Vân Trân nhìn cây cối trơ trọi ngoài sân.
...
Sau khi đưa ra quyết định, tâm trạng Vân Trân nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Chuyện liên quan tới Càn Nguyên Cung, nàng đều an tĩnh nghe.
Nàng cố gắng để chính mình không nghĩ nhiều.
Tử Thị cũng ra lệnh, cấm mọi người trong viện của nàng thảo luận về Càn Nguyên Cung.
Dần dần, Vân Trân bắt đầu tích cực điều trị thân thể.
Tử Thị nói đúng, dù nàng muốn ra đi, vậy tới lúc ra đi cũng nên có thân thể khỏe mạnh, ít nhất là cơ thể có thể duy trì đến khi nàng rời xa kinh thành.
...
Trong lúc này, hôn sự của Triệu Ngọc Dao và Vương Tử Anh đã chọn được ngày lành.
Thông qua Khâm Thiên Giám, cuối cùng quyết định ngày