Máu tươi bị nhiễm đỏ tươi này cùng với trước khi hôn mê hoàn toàn không giống, Bùi Chiêu lần thứ hai mở mắt ra, bầu trời trong xanh như tẩy, sạch sẽ đến đâm nhói con mắt của nàng.
Bụng cùng nơi cổ họng không có đau như đao cắt, nhưng chỗ sống lưng lại đau nhức nóng rực.
"Hai mươi sáu!" Bên tai có người hét, sau đó chính là một đòn nghiêm trọng không chút lưu tình.
"A!" Bùi Chiêu đột nhiên không kịp chuẩn bị, không khỏi kêu đau nhức thành tiếng. Hiện tại là cái tình thế gì, Tiễn Độc Mộc không có thuốc nào cứu được, nàng thế mà không chết sao? Một vòng bóng người vây quanh tứ phía, đều là trang phục hoạn quan.
"Hai mươi bảy!" Lại là một hồi.
Bùi Chiêu theo bản năng liền cắn vào môi, không khiến người ta nghe được nàng yếu đuối gào lên đau đớn.
"Hai mươi tám!"
Nàng liếm đến máu tươi trên môi, sống lưng đau giống như bị lửa thiêu lửa đốt, có phải là cũng bị đập nát rồi hay không?
"Hai mươi chín!" Thật mạnh một chút.
Gân xanh trên trán run rẩy, nàng có thể cảm giác được rõ ràng máu theo da thịt chảy xuống sền sệt. Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại ở chỗ này bị tra tấn? Là phụ thân không thể gϊếŧ chết nàng, cho nên an bài cho nàng tội danh lẽ có sao?
"Ba mươi!"
Tâm đều đau đớn, trước mắt một mảnh hoảng hốt. Nhưng nếu so sánh với nhau, đau đớn khó mà chịu đựng, lại đau tận xương cốt, đều không đau bằng bị phụ thân kính yêu từ nhỏ gϊếŧ chết.
"Ba mươi trượng đã xong!"
Sức lực giam cầm trên vai nàng đột nhiên biến mất, Bùi Chiêu bị lăn xuống từ trên ghế, lưng đầy rẫy vết thương bỗng nhiên va chạm mặt đất lạnh lẽo, bén nhọn đau đớn lại một lần nữa bao phủ toàn thân nàng, bóng tối che trời lấp đất mà đến, Bùi Chiêu cắn chặt hàm răng, cực lực duy trì tỉnh táo, nàng còn chưa rõ đang phát sinh cái gì, nàng không thể để khuất nhục vẫn đang đeo trong người.
"Còn chưa có chết?"
Bùi Chiêu lao lực ngẩng đầu, nam tử xa lạ một thân mang quan phục màu xanh ở trước mặt nàng nhìn xuống, trong thanh âm không che giấu nổi ngạo mạn. Nam tử kia gặp dáng dấp Bùi Chiêu chật vật, không khỏi đắc ý: "Bạc Mộ Sanh, mạng ngươi cũng thật lớn."
Bạc Mộ Sanh? Người này gọi nàng là Bạc Mộ Sanh? Bùi Chiêu cấp tốc chiếm lấy điểm đáng ngờ, nàng nắm chặt quyền, lấy móng tay bấm vào lòng bàn tay, muốn để đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý thức chính mình, nhưng nỗi đau yếu ớt này so với đau đớn trên lưng như muốn đem nàng đánh chết thật sự quá bé nhỏ, tinh thần càng thêm tan rã.
Nam tử kia bĩu môi nở nụ cười, vung tay lên: "Đưa nàng kéo đi đại lao nhốt lại."
Nói xong, thì có hai người tiến lên, thủ đoạn phân biệt trói lại bờ vai của Bùi Chiêu, thô bạo lãnh khốc mà đem nàng tha lên, lôi kéo phần lưng đã chịu máu me đầm đìa, Bùi Chiêu rên khẽ một tiếng, thần trí làm phản tỉnh táo một chút, nàng không thể chết, càng không thể đi đại lao, thương thế nặng như vậy, không trải qua cứu trị đã đi lao ngục tối tăm ẩm ướt, đó chính là một con đường chết, mặc kệ tình huống bây giờ là cái gì, nàng cũng không thể chết, mẫu thân, ca ca, ngoại tổ phụ còn có các cữu cữu không biết bên dưới vẻ bề ngoài ôn tồn lễ độ của phụ thân là bộ mặt thật khiến cho người kinh hãi, nàng muốn cảnh giác bọn họ.
Nàng không thể chết được, chí ít là hiện tại, không thể chết được, nàng phải biết, vì sao phụ thân muốn gϊếŧ nàng, chẳng lẽ nàng không phải nữ nhi của phụ thân sao? Vì sao lại đối đãi tàn nhẫn như vậy?
Bùi Chiêu không có sức lực, toàn thân đều bị người kéo, vô thanh vô tức*.
*Vô thanh vô tức: Không tiếng động.
Đây là con đường có tảng đá xanh, phô đến vừa khớp, trơn bóng chỉnh tề, Bùi Chiêu cúi thấp đầu, mặc người kéo, hiện tại nàng cũng không có khí lực giãy dụa. Phía trước đột có tiếng bánh xe lăn, hành động thủ sẵn bả vai nàng của hoạn quan vội vã ngừng lại, lùi tới bên đường quỳ xuống, Bùi Chiêu bị động tác của bọn họ vùng, cũng đi theo điên đảo trên mặt đất.
"A." Nàng căng tay xuống đất, lại vẫn chật vật không chịu nổi mà bò trên đất.
"Câm miệng! Đó là thánh giá!" Hoạn quan bên người cúi đầu, nhẹ giọng nhưng không mất nghiêm nghị quát lớn.
Thánh giá? Kinh ngạc bởi lời của hắn, Bùi Chiêu trong lòng nhất thời dấy lên hi vọng, là bệ hạ! Nàng khó khăn ngẩng đầu, nhìn phía cái xe kéo kia càng ngày càng gần, đây là cơ hội sống duy nhất của nàng, nàng muốn gây nên sự chú ý của bệ hạ. Chỉ có nàng ấy, có thể cứu nàng, có thể cứu mẫu thân của nàng, ca ca cùng các thân nhân của nàng.
Bùi Chiêu thở một hơi: "Bệ hạ..." Môi khô khốc lúng túng, thanh âm yếu ớt như huỳnh quang. Xe kéo gần rồi, đang ở ngay trước mắt, từ tảng đá xanh trước người nàng chậm rãi chạy qua.
Bùi Chiêu dùng hết khí lực, khàn giọng mà hô: "Bệ hạ... Thần vô năng, chỉ có một mạng, nguyện suốt đời lấy tấm thân bé nhỏ vì điện hạ sử dụng, cầu bệ hạ..." Cứu mạng!
Cung nhân bốn phía đều đã bị dọa sợ, hoạn quan bên người nàng rốt cục nhớ tới bưng kín miệng nàng, nhưng, đã được rồi.
Xe kéo dần dần dừng lại, chưa kịp đình ổn, vị quý quân vương này liền kinh hoàng luống cuống mà từ trên xe xuống dưới, hoạn quan vội vàng tiến lên dìu nàng, nhưng bị nàng lảo đảo đẩy ra. Nữ tử tôn quý nhất thế gian này, trên người mặc miện phục trang trọng, hoa sáng nước động mười hai viên ngọc lưu ly che chắn dung nhan nàng, nhưng Bùi Chiêu lại rõ ràng nhìn thấy ở trên mặt nàng là không dám tin tưởng lại mừng như điên, Mạnh Tu Y mừng như điên này đi tới trước mặt nàng, lúc thấy rõ hình dạng nàng, đột nhiên thu lại, vô vọng mà đóng mắt, khóe miệng nhếch lên, lộ ra tư thái ẩn nhẫn. Nhưng Bùi Chiêu cong môi, nàng thắng cược.
Chỉ trong chốc lát, Mạnh Tu Y liền khôi phục vẻ mặt, nàng nhàn nhạt hai hoạn quan kia một chút, hoạn quan sợ đến dập đầu không ngừng: "Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội."
Mạnh Tu Y vung tay lên, liền có hầu giá thị vệ tiến lên, lưu loát mà đem hai người này kéo xuống, nhất thời, lại không ồn ào. Thanh âm Mạnh Tu Y như thường, ánh mắt nàng dừng lại nơi lưng nhìn thấy mà giật mình của Bùi Chiêu, vững vàng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Bùi Chiêu hơi hơi ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn về phía nàng ấy, bệ hạ không có nhận ra nàng? Nàng ấy nhớ nàng như vậy, chỉ nghe được mấy câu nói kia đã thất thố như thế, sao không nhận ra nàng? Nàng chậm rãi mở miệng: "Thần..." Đây không phải thanh âm của nàng, khi nãy khẩn cấp chưa từng phát hiện, hiện tại mới kinh ngạc phát hiện, đây không phải thanh âm của nàng, "Thần..." Nàng là ai? Bùi Chiêu sợ hãi một trận.
Lúc hành hình xong, nam tử xa lạ kia luôn mồm luôn miệng gọi nàng là Bạc Mộ Sanh. Bùi Chiêu như tìm được người tâm phúc, tuy rằng nghi hoặc không rõ, cũng đã tìm thấy lời giải thích: "Thần Bạc..." Lời chưa nói xong, trước mắt một mảnh tối đen cuốn tới.
Một khắc nhắm mắt lại đó, Bùi Chiêu nhìn thấy đáy mắt Mạnh Tu Y không kiên nhẫn tức giận.
Nàng đều té xỉu, nhưng bệ hạ không một chút thương hại. Tính khí, thực sự là không tốt.
Bùi Chiêu mơ một giấc mơ, mơ thấy ba năm trước, nàng quỳ gối trước mặt quá nữ mới vừa lập thành Mạnh Tu Y, khi đó nàng đã không còn đường có thể đi, cái khác có thể nghĩ biện pháp, phụ thân, mẫu thân, ca ca đều dùng hết, vài đạo tấu chương lên kêu oan không biết, nhưng tiên đế không hề bị lay động, cố ý muốn tiêu diệt