Sau khi Tử Câm đem sự tình từ đầu đến cuối nói rõ, liền muốn đi. Đi lên trước, Tử Câm hơi mang ý cười, an ủi: "Bệ hạ lên ngôi ba năm, làm việc quyết đoán, thưởng phạt phân minh, lần này vừa điều tra rõ đại nhân bị ủy khuất, tất sẽ trả lại ngươi một cái công đạo."
Nàng thuyết pháp như vậy vốn là muốn bình định lại tâm của Mộ Sanh, làm cho nàng ấy thanh thản ổn định mà dưỡng thương. Nhưng mà lời này rơi vào trong tai Mộ Sanh, cũng giống như sấm sét.
Thời gian nàng chết, rõ ràng mới Diên Bình năm đầu, bệ hạ là mùa thu năm ngoái đăng cơ, lâm triều không quá nửa năm, rơi xuống trong miệng Tử Câm, lại là lên ngôi ba năm. Mộ Sanh hoảng sợ hỏi: "Hiện tại là lúc nào?"
Tử Câm quái dị mà nhìn nàng một cái, nói: "Diên Bình năm ba ngày mùng 10 tháng 4." Nói đến chỗ này, nàng chợt nghĩ đến Bạc thái y lúc trước là hôn mê, cho rằng nàng bừng tỉnh lại muốn biết mình đã ngủ bao lâu, liền chu đáo mà thêm một câu: "Đại nhân hôn mê bảy canh giờ."
Mộ Sanh sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nàng chết hai năm rồi, không ngờ qua đi hai năm! Thời gian hai năm, có thể phát sinh bao nhiêu đại sự? Nàng cuống quít nhìn phía Tử Câm, vốn muốn hỏi nàng ấy bây giờ An Quốc Công phủ tình hình ra sao, hơi mở ra đôi môi, đối đầu với một vệt khôn khéo tìm tòi nghiên cứu ở đáy mắt Tử Câm, Mộ Sanh đúng lúc mà ngừng câu chuyện, dắt ra một vệt cười nhợt nhạt, khách khí nói: "Đa tạ cô nương báo cho."
Tử Câm khẽ mỉm cười, đứng dậy thi lễ: "Liền không quấy rầy đại nhân tĩnh dưỡng."
Mộ Sanh khó khăn ngồi lên một chút, áy náy nói: "Nằm thương trên giường, không tiện đưa tiễn, thứ cho ta thất lễ, tạm biệt cô nương."
Tử Câm đi rồi, liền chưa hiện thân lại nữa. Mộ Sanh hơi suy tư thêm liền biết, nàng tất là phụng mệnh mà đến, bằng không nàng thân là người ngự tiền phụng dưỡng, thật sự không có lý do gì tới thăm một thái y nho nhỏ như nàng. Tiếp theo mấy ngày, chăm sóc nàng chính là một cung nữ tên là A Vân. Tiểu cô nương vóc người nhỏ xinh, hoạt bát thiện ngôn, cùng Mộ Sanh rất là quen thuộc. Mộ Sanh làm bộ giống như lơ đãng bình thường hỏi một ít tình hình ở An Quốc Công phủ.
A Vân liền lảm nhảm mà đem những gì nàng biết đến đều nói toàn bộ: "An Quốc Công là xương cánh tay của bệ hạ, ta còn xa xa mà gặp hắn một lần, ôn văn nho nhã, phong độ thong dong, xem qua liền không quên được."
Mộ Sanh mỉm cười nghe, lại hỏi: "Nghe nói Bùi Đại công tử không giống cha hào hoa phong nhã, lại cùng nhà ngoại học võ công binh pháp, là có duyên cớ gì?" Duyên cớ gì, nàng tất nhiên là biết được rõ rõ ràng ràng, ca ca yêu thích hành quân bày trận, tử nhỏ liền muốn học theo ngoại tổ phụ, bảo vệ quốc gia, uy phong lẫm liệt Đại tướng quân, ngoại tổ phụ thương nhất huynh muội bọn hắn, ca ca nguyện kế thừa chí hướng của hắn, hắn sao lại không thích? Đạt được đồng ý của phụ thân cùng mẫu thân, liền đem ca ca nhận qua Địch phủ, từ nhỏ cùng giáo dưỡng với mấy vị biểu huynh.
A Vân lắc lắc đầu, hơi tự nghi hoặc một chút: "Nhưng thật ra không biết đâu, Bùi Đại công tử hai năm trước vào ngự lâm, Địch gia cũng khởi phục, chỉ là cũng không thể nào vinh quang, con cháu Địch gia bên trong không có người thân ở."
Biết được ca ca cùng nhà ngoại đều mạnh khỏe, Mộ Sanh thoáng an tâm một chút, đang muốn thử dò thêm mẫu thân như thế nào, liền thấy A Vân đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời lên, hơi amng hưng phấn nói: "Bùi Tam công tử năm trước kì thi mùa xuân tám đứng thứ nhất, thi điện điểm Trạng Nguyên, có thể nói đường làm quan rộng mở, tiền đồ như gấm, nghe nói hắn diện mạo tuấn tú, tư thái xuất chúng, mỗi một câu mới, không đến một, hai ngày liền đến mọi người truyền gọi. Ta cũng rất muốn gặp đây."
Bùi Minh? Mộ Sanh bất an nhíu lại lông mày, Bùi Minh là do một thiếp thị của phụ thân sinh, so với nàng chỉ nhỏ hơn một tháng, nghe nói mẹ của hắn vì khó sinh mà sinh hắn liền mất, trong phủ ai cũng sẽ không nhắc đến nàng, liền ngay cả Bùi minh cũng giống như người vô hình, ở trong phủ vô thanh vô tức, mẫu thân không khắt khe hắn, nhưng cũng không thương yêu, chỉ theo lệ chia cho hắn áo cơm tièn bạc, phụ thân cũng rất ít đưa mắt đến trên người ấu tử của vợ lẽ.
Một người không có tiếng tăm gì như vậy, chợt một tiếng hót lên làm người sợ hãi, Mộ Sanh luôn cảm thấy là lạ, nàng cùng Bùi Minh rất ít khi chạm mặt, nhưng cũng không hiếm thấy hắn suốt mười mấy năm qua, là một người vô cùng trầm mặc ít lời, giữa hai lông mày ngậm lấy một vệt tối tăm dọa người, cùng thế gia công tử trong miệng A Vân làm người chú ý như hai người khác nhau.
Trong sự nghi ngờ tầng tầng này, cái chết của bản thân nàng chính là điểm khả nghi to lớn nhất, chỉ cần biết được vì sao phụ thân phải gϊếŧ nàng, còn lại coi như cũng có thể giải quyết dễ dàng. Mộ Sanh cười cười, cũng làm vẻ ngóng trông: "Nghe ngươi hình dung như vậy, ta cũng muốn chứng kiến phong độ của Bùi Tam công tử."
A Vân kinh ngạc nhìn nàng, than thở: "Bạc thái y, ngươi, rốt cục cũng giống nữ tử."
Mộ Sanh liền có chút chột dạ. Nàng cũng không biết Mộ Sanh là ra sao, hộp câm cùng hình dung của A Vân là vào ngày thường hơi có chút chất phác, cùng việc tầm thường đều không chú ý, một người chỉ có si mê y thuật.
Nhắc tới cũng kỳ, thời gian nàng vẫn là Bùi Chiêu, chưa bao giờ lưu tâm qua y thuật, nhưng ngày nay, A Vân đưa chén thuốc đến, nàng cau mày thăm dò nhấp một miếng nho nhỏ, trong đầu liền lập tức hiện ra dược thảo sử dụng bên trong bát thuốc đen sì sì này, thậm chí phân lượng mỗi một vị thuốc đều có thể đoán chuẩn. Đến thời gian A Vân thu chén thuốc, nàng còn không tự chủ được mà nói một câu: "Lại thêm một tiền cam thảo đi, quá đắng."
Khi đó A Vân cũng như hiện tại kinh hã đến biến sắc, sau đó liền cười hì hì nói: "Vẫn là lần đầu tiên gặp Bạc thái y sợ đắng đấy."
Thì ra bị Bạc thái y kia là không sợ đắng, thế nhưng nàng sợ a. Mộ Sanh cũng chỉ cười cười, cũng không hề nói gì, thời gian càng lâu, những điều không giống của nàng đều sẽ hiện ra, cùng với lúc đó một mực ngụy trang giải