Lô Tam Hộ nhìn thấy có một bóng hình mơ hồ ở phía trước mắt mình, nhưng nheo mắt lại thì chẳng còn thấy nữa. Cậu đưa tay lên định dụi mắt thì đã có một bàn tay đưa đến dụi giúp cậu trước, Lô Tam Hộ có chút ngạc nhiên, còn chẳng biết rốt cuộc là ai giúp mình thì đầu của Dương Ngọc Anh Thư đảo một góc chín mươi độ đối mặt nhìn cậu.
Trước tình huống như vậy làm sao có ai không hoảng loạn, Lô Tam Hộ muốn bật người chạy nhưng lại bị thân thể như kéo dán sắt kia của Dương Ngọc Anh Thư bám chặt lấy, muốn cử động còn khó, huống chi là chạy khỏi đó.
Cậu nuốt nước miếng cái ực, đưa mắt nhìn lại Dương Ngọc Anh Thư, "Bà thả tôi ra trước được không? Như vậy khó chịu quá."
Cô lớp trưởng thấy cậu chịu trò chuyện với mình lại suиɠ sướиɠ nheo mắt cười tươi rói rồi nhẹ nhàng rút tay chân ra khỏi người cậu, Lô Tam Hộ mặc kệ mọi thứ mà bò đến khoảng không phía trước mới dám xoay người lại nhìn cô.
Người trước mắt rõ ràng đã chẳng phải là con người nữa, nhìn cái cách đầu cô ta trẹo sang một bên gần như lệch khỏi gáy và cái cách di chuyển cứng ngắt như búp bê gỗ của cô ta, Lô Tam Hộ phần nào đoán được có lẽ Dương Ngọc Anh Thư đã chết mất rồi. Xác cô chắc chắn đã bị quỷ hồn của cô gái mặc hỉ phục kia nhập vào để thao túng.
"Chàng còn nhớ thiếp không, Kiến Quân?"
Lô Tam Hộ rất muốn dùng hết sức mà lắc đầu, nhưng quan sát tình hình hiện giờ, cậu đang ở một nơi chính mình còn không rõ là nơi quái quỷ gì, A Ngũ cũng chẳng có ở đây, nếu tùy tiện chọc cho cô ta tức điên lên còn không phải giống như đem bản thân thảy vào miệng cọp hay sao? Cho nên thay vì lắc lắc đầu, cậu lại dùng hết sức bình sinh mà gật đầu.
"Dương Ngọc Anh Thư" rít lên một tiếng suиɠ sướиɠ, cô đứng dậy, chân còn không chạm đến mặt đất, nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Lô Tam Hộ, cổ cô kéo dài ra để cho cái đầu bị đảo ngược chín mươi độ kia có thể mặt đối mặt với cậu. Cô ta mở cái miệng đỏ với hàm răng như răng cá mập, phà vào mặt cậu một loại mùi hôi thối như xác chết để lâu năm.
"Kiến Quân, thật không ngờ lâu như vậy rồi chàng vẫn không quên được thiếp..."
Lô Tam Hộ sợ đến tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tâm trí cậu đã bắt đầu gào thét, phản đối, chẳng còn muốn tiếp tục diễn tuồng khanh khanh ta ta gì đó với "Dương Ngọc Anh Thư" nữa, nhưng nỗi sợ bao giờ cũng lấn át mất những ý nghĩ khác trong não khiến cho cậu lúc này dù sợ hãi vẫn phải tiếp tục trò chuyện với cô ta.
"Huynh làm sao có thể quên muội được..."
"Nghe chàng nói vậy, thiếp cảm thấy rất vui."
"Vui là tốt rồi, vui là tốt rồi..."
"Dương Ngọc Anh Thư" dùng cổ mình quấn quanh cổ Lô tam Hộ một vòng, kề khuôn mặt mình vào gò má mà A Ngũ tát cậu dụi dụi mấy cái, gò má cậu liền lạnh như băng, cảm giác đau rát cũng không còn nữa. Lô Tam Hộ hơi ngạc nhiên muốn đưa tay lên chạm vào má mình, nhưng lại nhớ ra cô ta đang dựa mặt vào má mình nên lại thôi.
"Kiến Quân, chàng xem Lô Khả An thô bạo như vậy thật chẳng có chút gì đáng để yêu thương."
"Đúng vậy." Lô Tam Hộ bất đắc dĩ đáp lại một câu.
"Thân thể này không thể dung nạp nổi linh hồn của thiếp, thiếp phải nhanh chóng tìm một thân thể khác thôi."
"Dương Ngọc Anh Thư" kể rằng sau khi đã chết, cô ta chưa thể và cũng không định đầu thai vì cô ta không muốn quên đi tất cả những kỉ niệm đẹp mà cô từng có với cậu. Về phần tại sao cô ta chưa thể đầu thai thì cô ta cũng chẳng nói rõ là vì đâu, nhưng Lô Tam Hộ cũng phần nào đoán được có thể là do cô ta chưa được trừng phạt vì những tội ác mà bản thân đã gây ra lúc sinh thời.
Khi được đưa xuống địa phủ, cô ta đã chờ lúc chẳng ai để ý đến mình mà xông vào nơi làm việc của phán quan lén trộm mất một trang trong sổ sinh tử. Lần đó địa phủ rền vang rung chuyển, sổ sinh tử cho phán quan ghi chép không thể thiếu đi bất cứ một trang nào cả vì nó định một kiếp người.
Sau khi trộm được trang giấy ghi chép cuộc đời Lô Tam Hộ, "Dương Ngọc Anh Thư" thành công trốn khỏi địa phủ, đem theo tờ giấy ấy vừa trốn tránh đi các quỷ sai đang săn lùng mình, vừa đi những nẻo đường dài để tìm đến cậu.
Mãi cho đến một ngày kia khi Hắc Bạch Vô Thường dồn được cô ta vào góc đường cùng,