Từ sau vụ việc diễn ra ở nhà Dương Ngọc Anh Thư, A Ngũ dường như chẳng mấy khi chịu xuất hiện trước mặt Lô Tam Hộ nữa. Trong lòng cậu ngứa ngáy như bị mèo cào vậy, liên tục mấy lần muốn nói chuyện với y thì y lại tự ý chạy mất đi chỗ khác.
Trái ngược với Lô Tam Hộ gần như trở thành người vô hồn vì bị A Ngũ né tránh, Nguyễn Hoàng Nam lại cực kì vui vẻ. Ngay từ đầu, cuộc gặp gỡ giữa họ đã là trái với bao nhiêu luật âm dương, chưa kể việc A Ngũ cứ quấn lấy Lô Tam Hộ chẳng rời sẽ chỉ đem lại thêm phiền phức cho cậu vì âm khí của y quá nặng. Anh cảm thấy chính mình chẳng xấu xa gì khi mong muốn y càng nhanh rời khỏi cậu càng tốt, vì tất cả đều là vì muốn đem lại ích lợi cho thằng bạn của anh thôi.
Lô Tam Hộ làm sao không hiểu trong lòng Nguyễn Hoàng Nam đang nghĩ cái gì, cậu cũng chẳng giận gì anh khi anh nghĩ như thế, vì anh chẳng phải cậu, anh sẽ không bao giờ có thể thấu hiểu thứ tình cảm len lỏi trong tim cậu được.
A Ngũ đứng ở một góc khuất nhìn Nguyễn Hoàng Nam vừa nói đùa vừa choàng tay lên vai Lô Tam Hộ cũng không rõ trong lòng đang có tư vị gì, y đứng ở đó rất lâu, cũng chỉ là để dõi theo cậu mà thôi.
"Nếu ngươi đã không thể rời mắt khỏi y, tại sao lại không để y tiến đến gần ngươi?"
Thân ảnh nhỏ nhắn của đứa bé trai hiện ra bên cạnh A Ngũ, nó đứng nhún chân một lát rồi nhìn A Ngũ cười cười.
"Ngươi đến đây để làm gì?"
"Hừ, đây là lí do mà ta thích Kiến Quân hơn ngươi đấy."
A Ngũ chẳng nói gì với Hắc Vô Thường nữa, y hừ một tiếng rồi biến mất vào không trung. Hắc Vô Thường thấy vậy thì phồng má tỏ vẻ chẳng vui vẻ gì, đưa tay chỉnh sửa cho thẳng thớm lại chiếc áo thun đang mặc trên người rồi tiến về phía bọn Lô Tam Hộ.
"Kiến Quân ~ Kiến Quân ~"
Lô Tam Hộ nghe giọng nói quen thuộc kia réo tên mình bỗng rùng mình một cái, Nguyễn Hoàng Nam đưa mắt sang nhìn biểu cảm kì quặc trên mặt cậu, chẳng rõ rốt cuộc cậu đang bị cái gì.
Hắc Vô Thường nắm lấy tay Lô Tam Hộ, còn ngoan ngoãn chào Nguyễn Hoàng Nam, hình dạng của nó vốn là một đứa nhỏ trắng trẻo, lại tròn tròn, hơn nữa nó tỏ ra vừa lanh lợi vừa hiếu thuận như vậy thật sự khiến cho người ta yêu thương không thôi. Các bạn nữ trong khuôn viên trường cũng nhìn nó trầm trồ không thôi khiến cho Lô Tam Hộ đổ đầy hắc tuyến.
"Em tìm anh có việc gì không?"
"Giúp ngươi giải quyết rắc rối đó."
Nguyễn Hoàng Nam còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Lô Tam Hộ đã bế thốc đứa nhỏ kia lên, chỉ bỏ lại một câu "tiết sau điểm danh giúp tao" thì chạy khỏi trường. Hắc Vô Thường bị cậu bế như vậy ngây ngô vỗ tay hoan hô như một đứa nhỏ, cậu thấy thật đúng là hết cách nói tiểu quỷ này.
Thay vì về thẳng nhà thì Lô Tam Hộ đưa Hắc Vô Thường đến quán nước gần trường, chọn một góc khuất ngồi để tiện trò chuyện với nó.
"Hôm qua ta cùng Bạch Vô Thường đến rước một người về Phong Đô, nhưng ông ta lại chống đối, cuối cùng trốn mất rồi."
"Không phải nghe bảo em và Bạch Vô Thường rất mạnh sao...như thế nào lại để một linh hồn trốn thoát một cách dễ dàng vậy chứ?"
Hắc Vô Thường nghe Lô Tam Hộ nói vậy thì cười đến muốn lăn ra sàn, nó cười được một lúc rồi nghiêm mặt lại.
"Thật ra là do ta cố ý để cho ông ta trốn."
Lô Tam Hộ trưng ra biểu cảm chẳng thể tin nổi lời nói của Hắc Vô Thường, nói "Vậy thì em đến tìm anh làm chi? Còn không đi tìm ông ta nữa?"
"Chẳng phải ta nói là đến đây để giúp ngươi giải quyết rắc rối sao?"
"Anh không có vướng vào rắc rối gì cả, em không cần phải lo lắng."
"Chẳng phải gần đây tên kia không chịu tiếp xúc với ngươi sao?"
Một câu này như sét đánh vào lòng, mỗi lần nghĩ đến A Ngũ, tim cậu đều bất giác quặn lại vì đau đớn, thương tổn vì bị người kia xem như một người xa lạ đã khiến cho cậu những đêm gần đây đều trằn trọc không ngủ được. Hắc Vô Thường chẳng rõ là vô tình hay cố ý lại khơi gợi chuyện cậu không muốn nhắc đến nhất khiến cho Lô Tam Hộ chừng chừ một lúc. Cuối cùng, cậu đưa mắt nhìn nó, tỏ ý chấp nhận sự giúp đỡ ấy.
"Mà em định giúp anh thế nào đây?"
Hắc Vô Thường chẳng đáp, cứ một mực tỏ vẻ bí ẩn như vậy. Lô Tam Hộ cũng chẳng rảnh đâu mà đi tra hỏi tiểu quỷ khó hiểu kia.
Hắc Vô Thường đưa cho Lô Tam Hộ một chiếc vòng tay có gắn rất nhiều những chiếc chuông