Mặc dù nằm gọn trong bụng rắn, nhưng cả người Lô Tam Hộ lại không hề bị axit ăn mòn, cậu cảm thấy thân thể lạ lắm, cả người nóng hổi và cứ như có một luồng khí chạy từ vai trái đến dọc sống lưng rồi tản đều ra tay chân cậu. Hai mắt Lô Tam Hộ như bị ai đó dùng keo dính chặt lấy, dù đã cố hết sức vẫn không thể mở nổi hai mắt. Cậu không thoải mái hừ một tiếng, rồi lại muốn gọi A Ngũ.
Thật muốn biết A Ngũ đang ở đâu và đang làm gì, liệu người đó có buồn không nếu biết cậu vĩnh viễn chẳng thể quay về nữa?
Ừ nhỉ, dù cậu có chết đi thì vẫn sẽ hóa thành một quỷ hồn, nếu y muốn thì vẫn có thể dễ dàng tìm được cậu, nhưng cậu lại không muốn thế. Cậu ích kỷ mong rằng tận đáy lòng A Ngũ, khi biết rằng cậu đang gặp hiểm họa, y sẽ phải rối rắm đến chẳng biết làm gì ngoài việc điên cuồng tấn công con quái vật này để cứu cậu.
Giây tiếp theo cậu liền lâm vào hôn mê, hoàn toàn chẳng ý thức được một luồng năng lượng màu cam nhàn nhạt bao vây người cậu đang mỗi lúc một lớn lên.
A Ngũ từ lúc nghe Lô Tam Hộ gọi mình, y cũng sốt ruột đến nỗi chỉ muốn xông thẳng đi trong cứu người. Thế nhưng khi y đến nơi thì phía ngoài ngôi nhà đã bị lũ quỷ vây lấy, bọn quỷ bám chặt lên tường nhà và mái nhà, số lượng đông như một bầy kiến, oán khí trên người chúng nặng đến mức khiến cho chúng chẳng còn chút hình thù con người, chúng đen ngòm như những dòng nước bẩn, quỷ này chồng lên quỷ kia, nếu nhìn không kĩ sẽ nghĩ rằng chúng sớm đã hợp làm một. Số lượng quá nhiều tạo ra một lượng âm khí quá lớn, thứ âm khí ấy như nam châm, không ngừng thu hút rất nhiều quỷ hồn khác.
Đám tiểu quỷ này đều là những loại quỷ cấp thấp, lấy thực lực A Ngũ ra nói thì chỉ cần y phẩy tay mấy cái chúng liền hồn bay phách tán. Chẳng qua lúc này chúng rất đông, nếu phải đối phó với mấy chục quỷ hồn thì không thành vấn đề, thế nhưng số lượng chúng hẳn phải lên đến gần hàng trăm rồi, chúng vây lấy ngôi nhà tạo thành một bức tường thành kiên cố mà bức tường ấy mỗi lúc lại một dày thêm. Những quỷ hồn đen ngòm không ngừng nhúc nha nhúc nhích, lâu lâu lại kêu lên vài tiếng é é như tiếng khóc của trẻ con khiến người nghe nổi cả da gà.
Mặt khác, tình hình của bọn Phạm Trí Kiên cũng chẳng khả quan hơn là bao. Phạm Trí Kiên cùng hai đồng đội khác đã bị đánh đến chẳng thể nào dồn lại sức lực mà định hình được nữa, cơ thể họ bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, những mớ thịt trên người dần dần rơi xuống đất rồi tan biến vào hư không làm lộ rõ phần xương trắng, một số nơi thì đến xương còn chẳng thấy mà đã sớm trở thành làn khói bám sát vào người. Trần Gia Kiện nhìn Phạm Trí Kiên dù đang trong tình cảnh nguy cấp vậy vẫn không lo thân mà che chắn trước mặt mình, vừa đau lòng lại vừa cảm thấy thật yêu thương người này.
Hai nữ quỷ chọn ngay lúc này đồng loạt tấn công Phạm Trí Kiên, quỷ hồn vốn đã chẳng còn lại bao nhiêu linh lực, nay còn phải chịu một đòn như vậy liền lập tức rã ra, làn khói trắng ấy dần dần tan ra, gần như sắp hòa làm một với không khí xung quanh nó vậy.
"Kiên!" Trần Gia Kiện chỉ kịp kêu lên một tiếng.
"Đó là hậu quả của việc dám chống đối bọn ta. Nếu như ngay từ đầu ông ngoan ngoãn theo bọn ta thì đã không liên lụy đến tên kia rồi ~" Nữ quỷ tươi cười rạng rỡ cất giọng nói.
Trong đầu Trần Gia Kiện chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất, đó là không thể để cho Phạm Trí Kiên chết một cách oan uổng như vậy được. Lần đó nếu không có cậu ra đỡ nhát dao ấy, có lẽ ông đã không sống được lâu đến vậy. Lần này cũng chẳng khác gì, nghe nói nếu quỷ hồn bị đánh cho hồn phi phách tán thì chẳng thể nào đầu thai nữa mà vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Trần Gia Kiện vừa như kẻ điên phóng về phía hai nữ quỷ kia, vừa nghĩ như vậy cũng tốt thôi, vì dù cho có phải biến mất, ông cũng sẽ không để Phạm Trí Kiên phải chịu đựng thống khổ một mình nữa vì sớm thôi, ông sẽ tan biến theo cậu. Chúng đồng loạt cười rộ lên, hàm dưới của chúng dần dần mở ra, nó kéo dài mãi đến khi chạm đến thắt lưng của chúng thì dừng lại, miệng của chúng nhìn thế nào cũng như miệng rắn vậy.
Chẳng đợi Trần Gia Kiện xông lên tiếp, cổ chúng phóng thẳng về phía ông, cái miệng rắn nhanh chóng cắm vào hồn ông. Ông đau đến mặt vặn vẹo, lập tức gào rú không ngừng. Ánh mắt hai nữ quỷ nhìn ông vừa cay nghiệt lại vừa có chút hưởng thụ.
Đến khi hàm răng sắc nhọn của chúng gần như sắp cấu nát linh hồn Trần Gia Kiện thì một tiếng uỳnh vang lên làm cho cả căn nhà rền vang rung chuyển một lần nữa. Đối với quỷ mà nói thì khi đang hấp thụ một linh hồn, phản xạ và hành động của chúng đều chậm đi rất nhiều, do đó ngay cả khi hai nữ quỷ có ý thức được sắp có đại biến, chúng cũng chẳng đủ linh hoạt để phản ứng.
Lô Tam Hộ thong thả bước ra từ bên trong bụng quái vật rắn, chính cậu cũng chẳng hiểu là đang xảy ra chuyện gì, khi cậu lấy lại ý thức cũng là lúc bụng rắn nổ tung như một trái bong bóng, bên trong cậu có một thứ sức mạnh không ngừng luân chuyển khiến cho cậu cảm giác có chút khác lạ.
Lô Tam Hộ liếc nhìn hai nữ quỷ đã kịp thu lại miệng rắn, chúng tạm thời không thèm để tâm đến Trần Gia Kiện nữa. Phần cơ thể bị chúng cắn qua đã biến thành luồng khi đen đặc và hôi thối, ông vẫn không ngừng gào rú vì cơn đau chưa hề dứt đi, trong đời Trần Gia Kiện đây là lần đầu tiên ông phải chịu một cơn đau đến