Trần Gia Kiện hoảng hốt suy nghĩ, sự thật dù ông rất muốn gật đầu đồng ý ngay với điều kiện của Hắc Vô Thường nhưng có gì đó đã ngăn ông lại. Liệu ông sẵn sàng vì một người còn chưa có còn cơ hội gặp lại hay không mà hi sinh không? Bản thân ông cũng chẳng biết, ngay lúc này ông cảm thấy chính mình có chút không xứng đáng với tình yêu của Phạm Trí Kiên dành cho ông.
"Thế nào?"
Hiếm hoi một lần Lô Tam Hộ mới nhìn thấy vẻ mặt nhìn qua chẳng có vẻ ngây ngô, thích vui đùa thường ngày của Hắc Vô Thường. Nó đưa ánh mắt lạnh giá nhìn qua quỷ hồn có chút tầm thường trước mắt, trong lòng một khoảng lặng thinh.
"Nếu đó là cách duy nhất thì cháu cứ làm đi."
Đến khi Trần Gia Kiện cất tiếng, dù cơ mặt Hắc Vô Thường chung quy không thay đổi, nhưng Lô Tam Hộ cảm nhận được đứa nhỏ ấy dường như thả lỏng rất nhiều rồi.
Hắc Vô Thường không lên tiếng, nó rút thanh kiếm vốn được giắt ở bên hông ra. Thân hình Hắc Vô Thường nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ bảy, tám tuổi, bàn tay mũm mĩm cầm thanh kiếm nhìn qua có vẻ nặng trịch múa máy qua lại trông chẳng khác gì đám nhóc tì đang giả bộ làm một tay kiếm khách, Lô Tam Hộ trộm cười mấy cái, tất nhiên Hắc Vô Thường biết nhưng nó chẳng thèm tính toán với cậu làm gì.
Hắc Vô Thường một tay cầm kiếm một tay cầm một bình rượu nhỏ chẳng biết lấy từ đâu, thân mình nhẹ nhàng lay động như đang múa, miệng nhỏ tiếng lẩm nhẩm câu chú mà hiển nhiên chẳng một người sống nào có thể hiểu nổi.
Lúc này không khí vốn đã u ám trong nhà lại càng âm u, quỷ dị hơn, hai quỷ hồn đi theo Phạm Trí Kiên chẳng biết từ khi nào đã không còn đứng ở gần Trần Gia Kiện nữa. Đến A Ngũ vốn đang giận dỗi cũng có chút cảnh giác kéo Lô Tam Hộ đang ngốc ngốc căng tròn mắt nhìn ra một bên.
Hắc Vô Thường đọc xong chú thì dừng lại một động tác, nó đơn giản chĩa mũi kiếm lên trời, uống một miếng rượu rồi dùng rượu phun vào kiếm. Thanh kiếm trong tay nó run lên mấy cái rất nhẹ, một lúc sau xung quanh kiếm bốc ra một làn khói đen, thanh kiếm như đã sống dậy, mãnh liệt run mạnh trong tay Hắc Vô Thường.
Nhìn ánh mắt của Hắc Vô Thường, Trần Gia Kiện biết rằng mình phải đứng vững chịu một kiếm này rồi. Nó chẳng nói thêm một lời nào, bàn tay khẽ động, thanh kiếm liền vung mạnh xuống. Mà lạ là dù nhìn qua thì lực vung kiếm của Hắc Vô Thường không hề nhẹ nhàng nhưng lại chẳng tạo ra bất kì tiếng động nào cả. Ngay phút giây kiếm vừa tiếp xúc với Trần Gia Kiện, đôi mắt vốn nhìn qua chẳng khác người sống là bao của ông chuyển sang màu đỏ ngầu, đâu đó bắt đầu vang lên tiếng thứ gì đó bị xé rách.
Xem biểu cảm vặn vẹo đến dữ tợn trên mặt Trần Gia Kiện, có thể thấy rõ ông đang đau đớn đến cỡ nào. Lô Tam Hộ chỉ cảm thấy lạ là tại sao dù đau đến vậy nhưng ông chẳng hề có ý định tránh đi. Hắc Vô Thường lại dùng thêm sức siết chặt thanh kiếm trong tay, chăm chú cắt ra mảnh sinh mệnh trên hồn của Trần Gia Kiện.
Tiếng thịt và xương cốt bị cái gì đó thô bạo xé ra làm đôi truyền rõ mồn một đến tai Lô Tam Hộ, song song đó còn có tiếng kêu thảm thiết của rất nhiều người. Ban nãy cậu bị thương, đổ máu cũng không phải ít, tuy rằng cậu vẫn chưa hiểu làm cách nào mà vết thương ở vai trái khép lại nhanh như vậy nhưng trong người cậu vẫn cảm thấy phi thường mệt mỏi, lại cộng thêm oán khí nơi này quá nặng, đến quỷ còn phải tránh xa ba thước, cậu chỉ là người bình thường, sớm đã có chút muốn ngất đi.
A Ngũ không nói gì, y nắm lấy cằm Lô Tam Hộ, ép cậu nuốt xuống một viên thuốc, lúc đầu cậu có xúc cảm muốn ói, bụng cồn cào sục sôi rồi lại đau như có người dùng móng tay cào vậy. A Ngũ thấy cậu muốn dùng tay bỏ vào miệng để lấy viên thuốc ra, y liền nắm chặt hai tay cậu lại, A Ngũ bây giờ cao hơn cậu nhiều rồi, đến sức lực cũng mạnh hơn cậu, Lô Tam Hộ rõ ràng chẳng đấu lại được quỷ hồn trước mắt này.
Cậu khó khăn nhẫn nhịn đến mười mấy giây hơn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, A Ngũ vừa buông tay cậu liền xoay qua một bên ói. Rất nhiều thứ đen đặc theo miệng cậu đi ra, cả khoang miệng đều là mùi bùn đất ẩm ướt hòa lẫn với mũi hôi thối của xác chết. Lô Tam Hộ nhìn đống chất nhầy trên mặt đất, cả người liền nổi cả da gà, để tránh ám ảnh tâm lý, cậu chẳng muốn nhìn nó thêm lần nào nữa. Chất nhầy chậm rãi thấm vào sàn nhà, chỉ còn chừa lại những mảnh vụn màu trắng hếu nhìn qua như những mẩu xương bị đập vụn ra.
Lạ thay lúc này Lô Tam Hộ lại thấy khỏe hơn rất nhiều, chẳng còn cảm giác muốn ngất xỉu nữa. A Ngũ nhìn qua một hồi, đến khi thấy âm khí và dương khí trên người cậu dường như đã cân bằng lại, không còn nguy hiểm gì đến hồn phách và tính mạng Lô Tam Hộ nữa mới xoay đầu nhìn về phía Hắc Vô Thường.
Lúc này trên tay Hắc Vô Thường bế một đứa nhỏ gầy tong teo, nó cầm lấy phần hồn còn sót lại của Phạm Trí Kiên bỏ vào miệng đứa bé. Bé con gầy gò mở toang cái miệng đầy răng nanh ra, hồ hởi nhai lấy nhai để phần hồn ấy, sau khi nó vui vẻ nuốt hồn Phạm Trí Kiên vào bụng, đứa bé liền phát sáng. Hắc Vô Thường đặt nó nằm trên đất, đứa nhỏ ấy trong một thoáng đã trở thành một thanh niên trẻ tuổi.
Phạm Trí Kiên có chút đau lòng nhìn quỷ hồn Trần Gia Kiện đang thoi thóp nằm trên sàn nhà, khi cậu lên tiếng gọi ông thì ông chẳng có chút phản ứng gì cả.
Hắc Vô Thường chẳng nói gì nữa, nó tra thanh kiếm vào lại vỏ rồi lại lấy ra một cái cây gậy nho nhỏ, bên trên đấy có gắn rất nhiều cái lục lạc bằng vàng, Hắc Vô Thường lắc nó một cái, quần áo Phạm Trí Kiên và Trần Gia Kiện liền biến thành áo liệm màu đen.
Lại lắc thêm một cái, bên ngoài liền truyền đến tiếng kèn, tiếng trống, Lô Tam Hộ nhìn ra cửa sổ thì thấy có một tốp người bận áo tang, như ẩn như hiện trong màn sương mù trắng toát đang vây lấy cả khu này.
Bên cạnh Hắc Vô Thường xuất hiện một bé gái mặc đồ trắng, cô bé cũng cầm một cây gậy nhỏ trông hệt như của Hắc Vô Thường, khỏi cần nói cũng biết đó là Bạch Vô Thường rồi. Cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn A Ngũ và Lô Tam Hộ, rồi lại cùng Hắc Vô Thường cùng run cây gậy ấy.
Đám người ngoài kia vừa dừng lại ngay trước cửa nhà Trần Gia Kiện thì cả hai quỷ sử cùng hô lên một tiếng "khởi", Phạm Trí Kiên và Trần Gia Kiện liền như những con rối, ngoan ngoãn đứng thành một hàng, còn nữ quỷ kia bị Huyết Thằng Sách của Hắc Vô Thường trói chặt, không nguyện ý nhưng vẫn bị buộc phải đứng vào hàng. Bạch Vô Thường dẫn đầu đi trước, Phạm Trí Kiên, Trần Gia Kiện và nữ quỷ liền bước theo sau, Hắc Vô Thường cũng rất nghiêm túc nối tiếp hàng ngũ.
Chẳng mấy chốc Hắc Bạch Vô Thường và hai người kia đã hòa vào tốp người đưa tang, tiếng trống tiếng kèn lại lần nữa vang lên, âm thanh văng vẳng như có như không, nghe buồn đến thê lương, da diết như còn chưa dứt được chấp niệm nơi hồng trần.
A Ngũ nắm lấy tay Lô Tam Hộ, có chút thô bạo kéo cậu ra khỏi căn nhà đấy, chỉ để lại xác của Trần Gia Kiện đang mỉm cười ngây ngô như một đứa nhỏ.
Nguyễn Hoàng Nam đang ngủ thì bị chọc dậy, có chút không