Từng tiếng súng vang lên bên tai của Ngọc Ly.
Máu của bọn người kia cứ thế bắn lên người của cô khiến cô chôn chân tại chỗ.
Khung cảnh nào quá sợ hãi...!sợ tới nỗi chân tay cô không thể cử động nổi.
Hắc Viên bước tới bên cạnh cô.
Mấy tên áo đen bị hắn bắn chết nằm la liệt dưới đất.
Giờ trong mắt của cô, Hắc Viên chẳng khác gì ma quỷ cả.
- Đừng chạm vào tôi!
Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh người chết.
Kể từ phút đó cô cảm thấy sinh mạng của con người thật là bé nhỏ.
Chỉ cần 1 viên đạn đã có thể chết mà không bao giờ tỉnh lại.
Hắc Viên vứt khẩu súng xuống đất cúi xuống bế cô lên trở lại xe.
Mặc cho cô vùng vẫy kịch liệt, hắn vẫn không thả cô xuống.
Đúng lúc đó, một vài thuộc hạ của hắn chạy tới.
- Lái xe trở về biệt thự.
- Dạ, thưa ngài!
Ngọc Ly không biết mình đã thiếp đi được bao lâu nữa.
Khi cô mở mắt ra thì đã thấy mình nằm ngăn ngắn trên giường lớn.
Quần áo dính máu đã được ai đó thay ra bằng một chiếc váy ngủ màu trắng.
Tiếng bước chân chầm chầm vọng tới, rồi cánh cửa bị bàn tay ai đó mở ra.
Quả nhiên, là Hắc Viên.
Bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn nên hắn chưa có biến mất.
Trên người hắn không có mặc áo mà được băng bó từng mảnh băng màu trắng cẩn thận.
Chiếc quần âu màu đen làm tôn lên đôi chân thon dài của hắn.
Trên người, từng đường cong cơ bắp rất săn chắc không khuyết điểm.
Cái thân hình này còn chuẩn hơn cả siêu mẫu nam.
Suýt nữa Ngọc Ly bị hắn hút hồn mà quên mất bản thân đang còn kinh hãi hắn.
Cô lập tức dời tầm nhìn đi ra chỗ khác.
Bản thân tự nhủ là không được để sắc đẹp của hắn mê hoặc.
Hắc Viên cầm một cốc nước đi tới cạnh giường rồi kề lên miệng cô.
- Uống đi!
Lại là cái giọng ra lệnh đó.
Hắn chưa từng quan tâm cô cả.
Suy nghĩ của cô như thế nào hắn chưa 1 lần để ya đến.
Trong mắt hắn, cô rốt cuộc là cái gì?
Ngọc Ly cắn răng nhưng vẫn ngoan ngoãn uống.
Dù sao việc cô bỏ trốn, nhất định Hắc Viên sẽ trừng phạt cô.
Giống như lần trước thì vụt vài cái khiến cơ thể cô tóe máu.
Nếu không là vứt cho thú cưng của hắn cắn một phát.
- Anh...!định phạt tôi thế nào thì làm luôn đi.
Đừng giả bộ giả tịch.
Đặt cốc nước xuống, Hắc Viên nhếch miệng đưa tay nâng cằm của cô lên.
- Em nghĩ tôi sẽ tra tấn em bằng gì đây?
- Tùy anh! Dù sao tôi cũng không thoát.
Chi bằng anh một phát bắn chết tôi thì đơn giản hơn nhiều.
- Nếu em muốn chêt...!vậy để Tiểu Thamh giúp em!
Vừa nghe đến Tiểu Thanh, ánh mắt cô di chuyển đến bên bể thủy tinh được đậy nắp.
Con rắn đen đó đang nhìn về hướng này, nó đa tỉnh giấc.
Ngọc Ly cảm giác cơ thể chợt nổi lên một đợt gió lạnh làm cô nổi hết cả da gà.
Thấy phản ứng của cô như vậy, Hắc Viên cười nhẹ.
- Đã sợ chết lại còn giả bộ không sợ.
Chừng khi nào em không sợ Tiểu Thanh Thanh nữa thì tôi sẽ tin em.
Đợi đến khi nào cô hết sợ rắn? Hắn đang thách thức cô sao? Mà...!quả thật cô bị mấy con rắn ám ảnh rồi.
Để thoát khỏi nỗi sợ đó thì không thể nào.
Chứ riêng mình cô đâu, đầy người còn sợ rắn hơn cả cô kia kìa.
Ngọc Ly vô thức quay mặt lại, đúng lúc này bờ môi mỏng của Hắc Viên áp lên môi cô.
Là hắn chủ động hôn cô!
Nụ hôn của Hắc Viên rất nhẹ nhàng như chưa từng nhẹ nhàng