Một lát sau, hai chị em nhà Hảo đang rất sợ mà bám vào Đoàn Huy cũng quay về.
Hoàng My vừa ăn hết tinh thạch xong liền nhìn qua.
Cảnh tượng thằng chồng tương lai được hai cô gái xinh đẹp bám áo hai bên làm cô vợ điềm tĩnh ngày nào bỗng cầm súng lên.
Hoàng My dí súng vào hướng Đoàn Huy làm hai cô gái kia giật mình.
Họ biết mình như vậy với người có người yêu là không phải nhưng họ không biết phải dựa dẫm vào ai trong lúc này.
Nhờ Đoàn Huy ở đó nên họ mới được cứu, họ sợ những con Zombie khác sẽ xông ra nên chỉ dám đứng gần anh.
- Lên xe.
- Hoàng My ngẩng mặt lên, đôi mắt tức giận ra lệnh.
Cô nổ một phát súng như trút hết sự tức giận vào còi bắn.
Nhan Kì và Kì Nhan giật mình núp sau Đoàn Huy.
Anh chỉ cười cho qua chuyện vì anh biết thừa phát súng ấy không nhắm vào mình.
Một con Zombie to lớn ngã xuống một tiếng "rầm" rất to làm hai cô gái quay lại nhìn.
Con Zombie xấu xí làm hai chị em Nhan Kì hoảng sợ, trong khi Đoàn Huy đang mau chóng lên xe.
- Hình như tôi chiều anh quá nên anh hư đúng không? - Hoàng My quay quay khẩu lục bạc yêu thích.
- Không có mà...!
- Thôi.
Anh thích là...tôi đá anh ra khỏi xe đấy.
- Cô gái xinh đẹp với đôi mắt sát khí cất khẩu lục bạc đi.
- Vâng vâng...! - Đoàn Huy như chú cún mà cúi đầu vâng dạ.
- Hai cô gái kia cũng lên xe rồi.
Đi tiếp thôi! - Nam Vũ nhắc nhở cặp đôi này vì lười ăn cẩu lương.
Sau vài vòng nữa thì đã gần tối, nhóm người lại đến một nơi khác nghỉ, Đoàn Huy lái xe đến một nhà trọ trông cũng tạm ổn, có thể sống được.
- Xuống xe thôi mọi người.
- Đoàn Huy nhẹ nhàng dừng xe rồi gọi mọi người xuống.
- Cuối cùng cũng đến điểm dừng chân.
Sắp được ngủ rồi! - Đào Quan vui vẻ nhảy xuống xe.
- Hôm nay là một ngày đáng sợ.
- Nhan Kì nắm tay em gái bước xuống xe với tâm trạng không tốt.
- Chúng ta sẽ chọn phòng chứ? - Nam Vũ bước xuống xe với tâm trạng vui vẻ.
- Đương nhiên rồi! 3 phòng vẫn như cũ nhỉ? - Đoàn Huy vuốt tóc vợ yêu rồi bế cô xuống xe.
Sau khi mọi người chọn phòng cho mình xong thì tập chung lại một phòng ăn tối.
- Hôm nay là bữa tối cuối sau chuyến hành trình, nên để tôi và Kì Nhan nấu một bữa thịnh soạn nhé! - Nhan Kì cười vui vẻ, hỏi ý kiến mọi người.
- Nếu cô muốn thì được thôi.
- Nam Vũ nhún vai, tỏ vẻ thích thì làm không thích thì thôi.
Đào Quan đang cười khoái chí vì sắp được ăn đồ người ta nấu.
Hoàng My vẫn ngồi yên, không để ý.
- Hà Nhi, cô có thể vào giúp chúng tôi không? - Nhan Kì nhìn sang cô gái xinh đẹp kia.
- Xin lỗi! Tôi không có nhu cầu.
- Hoàng My ngắm bộ móng tay đã lâu chưa chăm sóc của nguyên chủ.
- À...vậy được thôi.
- Nhan Kì gãi đầu rồi cười ngượng, đi vào bếp.
- Sao cô không giúp cô ấy?! 3 người sẽ nhanh hơn 2 người mà.
- Đào Quan muốn ăn nhanh nên rất không thích điều này.
- Cô ấy không ăn.
Cô ấy không cần nấu.
- Đoàn Huy khó chịu ra mặt khi thấy người khác tỏ vẻ không vui với vợ mình.
Hoàng My cũng gật đầu một cái phụ hoạ.
Hai người kia cũng không biết nói gì, đúng là mấy ngày đi cùng nhau họ không thấy Hoàng My ăn bất cứ thứ gì ngoài những cục đá kia.
...____________________...!
Ăn tối xong thì mọi người lại quây quần ngồi nói chuyện.
Nói chuyện linh ta linh tinh xong thì đi ngủ.
Mọi người đã về phòng hết, chỉ còn Hoàng My và Đoàn Huy ở lại.
- Tối nay ra ngoài ngủ.
Không cho anh ngủ với tôi nữa! - Hoàng My bắt đầu dở trò giận dỗi.
- Thôi mà bảo bối.
Anh không cố ý mà...!! - Đoàn Huy như muốn khóc mà biện hộ.
- Đi mà ôm Nhan Kì với Kì Nhan ngủ ấy.
Đừng ngủ với tôi nữa.
- Bảo bối tha thứ cho anh đi mà.
- Không.
- Làm ơn...!
- Không!
- Anh hứa lần sau sẽ không như thế nữa.
- Còn có lần sau?!
- Không không! Không có lần nào nữa...!
- Bây giờ anh nghe lời tôi hay nghe lời hai chị em nhà Hảo?!
- Nghe lời em...!
- Anh là người yêu tôi hay người yêu hai người đó?!
(Cái này là hỏi đóng giả làm người yêu của ai nha, không phải là hai nam nữ chính của chúng ta làm người yêu nhau rồi đâu)
- Người yêu em...!
- Anh ở với tôi hay ở với hai người đó?!
- Ở với em...!
- Vậy đi với hai người đó làm gì?! Còn cho nắm áo nữa.
Sao không nắm tay nắm chân gì luôn đi?!
- Họ tự nắm áo anh chứ anh có bảo họ nắm đâu...!
- Anh không biết giật ra hả?! Bộ anh bị ai dán băng keo vào miệng hay sao mà không nói được!
- Thôi mà.
Anh biết sai rồi...!
- Biết sai chưa?!
- Rồi...!!
- Nhà là phải có nóc! Nghe chưa?!
- Dạ!
Sau cuộc trò chuyện sến súa là sự mắc ói của tác giả và đám người đang nghe lén kia.
Họ hết nghe tiếng rồi nên chạy lại về phòng.
Hoàng My và Đoàn Huy cùng bước về phòng đi ngủ.
...____________________...!
Sáng hôm sau, Nam Vũ là người lái xe.
Đám người đang trên đường đi đến căn cứ thì bị Zombie bao vây.
Mọi người đều xuống xe chiến đấu vì Zombie rất đông.
Chiến đấu một hồi thì Zombie đã vơi đi một nửa.
Mọi người nhảy lên xe định chạy đi.
Nhưng trước khi Hoàng My kịp lên xe thì Kì Nhan đứng gần chiếc xe vì quá sợ hãi mà đẩy Hoàng My vào đám Zombie rồi nhảy lên xe.
Nam Vũ không biết gì mà chạy một mạch đi.
Hoàng My đứng giữa một đám Zombie, trơ mắt nhìn chiếc xe chạy đi.
Cô che mắt mình lại, ngẩng mặt lên trời và phát ra tiếng cười quái dị đáng sợ.
Đoàn Huy bỗng nhận ra điều gì không đúng.
Bảo bối của anh đâu? Anh nhìn khắp xe không thấy cô, nhìn lên mui xe cũng không thấy cô.
Và rồi anh nhận ra lập loè thứ bị đẩy ra vừa nãy là vợ, mắt anh đỏ hoe liếc xuống ghế sau.
Người ngồi ở đằng sau anh không ai khác là Kì Nhan.
Người bị đẩy ra và cửa xe ngay lập tức đóng lại, người đẩy sẽ là người ngồi ngoài cùng, nãy giờ cũng không có sự đổi chỗ nào nên chắc chắn rồi, người đẩy vợ anh vào đám Zombie là Kì Nhan.
- Kì Nhan! - Đoàn Huy đen mặt lại, trầm giọng xuống.
- Có chuyện gì sao? - Kì Nhan lúc này mới trấn tĩnh lại mà trả lời.
- Cô phải