Hoàng My trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, cô cầm điện thoại lên lướt xem trên mạng xã hội hệ thống có gì mới.
Ngoài một vài chuyện các hệ thống chia sẻ với nhau thì có một số chuyện khá là nghiêm trọng.
Nào là chuyện hệ thống đã bị xâm nhập, lỗ hổng của không gian quá lớn,...bla bla...
Hoàng My nghĩ rằng, có lẽ người bí ẩn nào đó tên S sẽ mệt mỏi đây.
Cô buông điện thoại, lấy quả cầu thủy tinh từ không gian ra, khoá chốt cửa phòng rồi vào thế giới thu nhỏ.
- Công chúa, người đã đến!
Min quản gia và Tử Minh đã chờ sẵn, Hoàng My không có mấy tâm trạng, chỉ gật đầu rồi bước vào căn nhà nhỏ của mình.
Hai anh chàng cũng lẳng lặng theo sau.
- Min, ở sau nhà có một kho trà, lấy ra pha cho ta!
- Tử Minh, đi hái vài quả táo mềm cho ta ăn.
Hai tay Hoàng My xoa thái dương, gần đây cô đột nhiên mỏi mệt trở lại, trong tháng có thể bị cha mẹ đưa đến bệnh viện mấy chục lần vì toàn thân mệt mỏi, cơ thể lạnh hơn bình thường hay đột nhiên ngất xỉu.
Hai anh chàng nghe rồi cũng đi làm nhiệm vụ.
Để lại một mình Hoàng My ngồi trong căn phòng khách, trên chiếc ghế bập bênh.
Vì mệt mỏi mà cô thiếp đi lúc nào không hay.
Một lần nữa, cô lại thấy mình ở trong chiếc khoang chứa được phủ nhiễu điều lúc trước.
Lâu lắm rồi cô mới gặp lại giấc mơ này, dường như cảm thấy có chút không quen như ban đầu.
- Im miệng đi!
Tiếng nói vang lên làm Hoàng My giật mình, cô nheo mắt lại, cố gắng nhìn được một thứ gì đó qua tấm vải đỏ.
- Anh tức giận rồi? Thật vui đó.
- Anh cả, tức giận là không tốt.
Em biết anh không thích quyết định này của cha, chúng ta đều vậy mà...
- Cha đưa ra quyết định này là vì cha không muốn mẹ xảy ra chuyện.
Dù gì mẹ cũng phải có thời gian để chấp nhận hoàn toàn mọi thứ! Bên phía Minh Gia và Yên Gia cũng đã có động tĩnh rồi.
Ba giọng nói khác vang lên, bầu không khí dường như ngày càng căng thẳng.
Hoàng My càng nhìn càng nảy sinh cảm giác khó chịu, cuối cùng vì không chịu được nữa mà ngất đi.
Trở lại với thực tại, cô tỉnh dậy với một vầng trán ướt đầm mồ hôi.
Tử Minh đứng cạnh thấy thế thì lấy khăn tay ra đưa cho cô.
Hoàng My nhận lấy rồi lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nếu không biết thì người ta có thể nghĩ cô mới đi cày ruộng về không chừng.
- Công chúa, người ổn không?
- Ta ổn, với cả hạn chế gọi ta là công chúa lại, gọi ta là tiểu thư được rồi.
- Vâng, thưa tiểu thư!
Lại một buổi sáng đã đến, Hoàng My cực kì chán ngán với việc đi học.
Cô xin cha mẹ cho mình được nghỉ, khi hỏi lí do thì lúc nào cũng chỉ có một câu: "Con mệt"
Cha mẹ Thời dễ dãi nên dễ dàng chấp nhận lý do tào lao này.
Đổi lại là cha mẹ khác, không chừng đã lôi đầu ra đánh cho mấy chục cái.
Trong khi Hoàng My nằm trên giường, vẫn đang tự tẩy não mình để khi ngủ không mơ một giấc mơ nào thì ở một nơi nào đó, có hai người đàn ông đang rồi chơi cờ với nhau.
- Cậu thật sự làm thế sao?
- Hết cách rồi.
Đây không phải thời điểm tốt để cô ấy nhớ lại.
- Cậu quyết định giao trách nhiệm cho tôi sao?
- Đương nhiên tôi cũng sẽ đồng hành.
- Chắc chắn rồi.
Nếu không cậu lại ghen vớ ghen vẩn, cậu chắc chắn...phải có mặt...!
Quân hậu ngã xuống, nụ cười của hai người đàn ông như hoà làm một, vừa ôn nhu vừa nguy hiểm, vừa bình thường lại vừa kì lạ.
Sau những ngày tháng hết một tuần nữa vất vả nằm trên giường ngủ thì Hoàng My cũng đi học lại, cô bước vào lớp cũng làm mọi người chú ý, vì cô đã nghỉ học một thời gian khá lâu.
- Ý Ý à! Mấy ngày qua cậu đi đâu vậy? Cậu có biết tớ lo lắm không? Nghỉ học lâu như vậy mà không nói tiếng nào hết, cậu làm tớ sợ lắm đó!
Vừa đặt mông xuống ghế, Hoàng My đã bị một tràng câu nói dài của Vu Thảo vả đôm đốp vào mặt.
Sau một giấc ngủ dài thì cô không muốn gây nghiệp nên chỉ cười rồi quay đi đọc sách.
Vu Thảo thấy bị bơ như thế thì vẫn không buông tha.
Thản nhiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô mà luyên thuyên.
Hoàng My tự hỏi không biết nữ chủ có bị thiên pháp làm điên luôn không? Có ai yểm bùa cô ta là ngừng nói sẽ chết chăng?
- Bạn học này! Đây là chỗ của tôi, nếu không có gì thì