Sáng hôm sau, Hoàng My mơ màng tỉnh lại.
Nhìn sang thì đã không thấy Dư Hàn rồi.
Lát sau, hỏi bác quản gia thì biết được Dư Hàn đã về từ sáng sớm.
Lại để quên chiếc ô ở nhà cô, Hoàng My đành mang đi học để tiện trả.
Cô đứng trước cổng trường, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn vào sân một hồi lâu rồi xách cặp bước vào.
Vài người nhìn thấy thì cảm thấy kì lạ nhưng không dám hỏi, người ta là Thời tiểu thư cao cao tại thượng, bọn họ có mười tám cái tập đoàn cũng không dám động vào cô ta.
Hoàng My đi thẳng đến hành lang, đột nhiên lùi lại vài bước.
Dư Hàn đứng dựa vào lan can tầng 2 nhìn xuống vừa vặn chạm mắt Hoàng My vừa ngước lên.
Nhìn như thể Romeo và Juliet phiên bản ngược.
Hoàng My: "..."
Romeo và Juliet cái rắm ! Ta phi !!! Nhìn cặp mắt kiêu hãnh của tên nam chủ biến thái kia kìa, chỉ muốn đấm cho một cái.
Có nhiều người chụp hình lại cảnh này, dù gì cũng là đúng chuẩn ngôn tình.
Làm poster phim cũng không uổng.
Nhìn một hồi thì cô đút tay vào túi quần rồi sải bước theo phong cách đại tỷ đi.
Dư Hàn cũng thu tầm mắt lại rồi bước vào lớp.
Hôm nay Vu Thảo đặc biệt im miệng, không chạy tới bên cạnh cô nói một đống chuyện trên trời dưới đất như thường ngày nữa mà cứ nhìn về phía Dư Hàn.
- Dư Hàn, cảm ơn cậu vì chiếc áo khoác.
Vu Thảo ngại ngùng đưa chiếc áo khoác màu đỏ sẫm cho Dư Hàn.
Cả lớp cùng ồ lên một tiếng, nam thần lại cho lớp trưởng mượn áo khoác, ý đồ như thế đều đã bị nhìn ra.
- Ừ
Dư Hàn quăng một chữ rồi cầm lấy chiếc áo khoác với vẻ mặt ghét bỏ.
Hoàng My nhìn thấy thì phì cười.
Cả lớp cũng nhìn thấy một màn khẩu yên nhưng tâm không ổn của Dư Hàn thì cũng được một phen cười nhạo Vu Thảo không tốt số.
Có lẽ nam thần cũng bất đắc dĩ mới cho mượn thôi.
Dư Hàn bỗng đưa tầm mắt về phía Hoàng My, cô bị nhìn đến không thoải mái, như thể ánh mắt Dư Hàn thật sự muốn xuyên vào thịt cô vậy.
Đột nhiên Dư Hàn đứng lên, tiến về phía Hoàng My.
Mọi người trong lớp đều đang chú ý đến bên này, đương nhiên cũng nhận ra điều đó.
- Chiếc dù của tôi đâu rồi ?
- Chiếc dù nà...o ?
Hoàng My bỗng chốc quên mất, đợi đến khi cô nhớ ra thì Dư Hàn đã dí sát mặt mình vào mặt cô.
Cô sợ hãi muốn chết, tay cầm sẵn Hoàng Hoàng, bất cứ khi nào cũng có thể động thủ.
- Thời tiểu thư đã quên rồi sao ?
- Đương...đương nhiên là tôi không quên !!
Hoàng My mấp máy môi, tay đưa vào trong cặp lấy ra chiếc dù đen đưa cho Dư Hàn.
Dư Hàn nở nụ cười trào phúng như thường lệ rồi ném một câu làm cô muốn sôi máu não :
- Sáng nay lại để quên ở nhà, thật cảm ơn Thời tiểu thư.
Hoàng My: "..."
Lật bàn ! Anh ta nói để quên ở nhà mà lại nằm trong tay cô, khác nào nói anh ta và cô ở chung nhà đâu.
Quần chúng nhân dân bắt đầu bàn tán xôn xao về mối quan hệ của hai người.
May có giáo viên vào gỡ rối cho Hoàng My, cô liền học nghiêm túc hơn hẳn.
Mặc dù bài học đã học qua nhiều, đã chán nhưng cô vẫn cố gắng như thể muốn khích lệ giáo viên.
Hôm nay giáo viên thông báo về bữa tiệc đầu tháng sau.
Bữa tiệc mỗi năm một lần, nếu giáo viên không nói thì Hoàng My cũng không biết mình đã là sinh viên.
Hoàng My: "..." ಠ◡ಠ
Dù gì cũng chỉ là một cái cốt truyện được xây dựng từ Pov nên thời gian nó nhanh để rút ngắn cốt truyện.
Hoàng My nhớ là trong bữa tiệc, Dư Hàn và Vu Thảo có chiếc vòng đôi màu đen xì, hai người tự hiểu ý nhau mà mặc một cây đen xì vào bữa tiệc.
Thời Ý ghen tị nên cũng mặc cả một cây đen, dấu đi màu sắc thật sự trên chiếc vòng của mình, đến cuối cùng vẫn chẳng biết màu sắc tri kỉ của cô ấy là gì.
Cô trầm tư một lúc, nhìn xuống tay mình.
Đập vào mắt cô là chiếc vòng bạc kết nối giữa cô và Đoàn Huy.
Sao cô có thể quên mất việc này cơ chứ ?!
Giờ ra về, Hoàng My và Dư Hàn bị Vu Thảo giữ lại cùng làm danh sách lớp.
Mặc dù không muốn nhưng cô và anh ta cũng phải miễn cưỡng ở lại.
Vu Thảo là lớp trưởng, nguyên lí của mấy bộ học đường đơn giản.
Hoàng My và Dư Hàn cùng lắm cũng chỉ có cái danh vừa có tiền, vừa có sắc, chẳng có chức vụ