Lâm Hoà cô nói...là ai vậy?
Không khí bỗng âm trầm hơn hẳn, Hoàng My nằm yên như kiểu bị liệt, nhắm mắt dưỡng thần nên không nhận ra gương mặt của Dư Hàn có phần lạnh lẽo hơn.
- Lâm Hoà...? Tôi có từng nói Lâm Hoà nào sao?
Hoàng My nheo mắt, dường như đang cố nhớ ra gì đó.
Lâm Hoà là ai? Cô có quen sao?
Dư Hàn thu tất cả vào tầm mắt, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi tiếp tục gọt trái cây.
Không ai (Ngoài chúng ta) biết được, Đoàn Huy đã chuẩn bị cho một kế hoạch mới.
Rất nhanh thôi, mọi thứ sẽ thay đổi...
Sau khi đã nghỉ ngơi đủ thì Hoàng My trở về nhà, hôm nay cha mẹ Thời vẫn chưa đi công tác về, bác quản gia chắc cũng đã đi mua đồ ăn, mấy cô hầu thì cũng đã về hết rồi, trong nhà chỉ còn mỗi mình Hoàng My.
Cô đang ngồi trên sofa ăn bánh, xem phim thì bỗng xuất hiện một cái bảng trước mặt, thật giống bảng điều khiển của hệ thống.
Tri kỉ của cô đang phân vân giữa việc nên mua váy hay mua giày.
Hoàng My hơi nhướng mày, mua quà cho mẹ sao? Hay tri kỉ của cô có bạn gái rồi???
Cô cũng chẳng để ý, chọn đại là mua váy.
Dù gì nguyên chủ chỉ mong muốn gặp được tri kỉ chứ có bảo phải yêu đương hay cưới xin gì đâu, cô cứ vác cái thân xác đi tìm bản mặt của anh ta là được.
Một lúc lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên, Hoàng My tưởng là bác quản gia về nên mau chóng thu dọn hiện trường rồi chạy ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là vẻ mặt lạnh lùng boy của nam chủ.
- Cậu đến đây làm gì?
Hoàng My thu lại vẻ mặt chào đón, thay vào đó là một vẻ mặt khó hiểu.
Khi không nam chủ lại đến nhà cô, đây là muốn ăn vạ sao? Bắt cô chịu trách nhiệm vì hôm trước anh ta ôm cô ngủ à?
Tác giả: "..." Thần Kinh!
- Của cô!
Dư Hàn đưa tay về phía sau, có hai vệ sĩ đứng cầm một loạt túi đựng đồ.
Mặc dù không biết trong những cái túi đó là gì nhưng nhìn qua thì có vẻ thứ đồ bên trong rất mắc tiền.
Hoàng My: "..."
Nam chủ có thể nhiều lời hơn chút được không?! Nói thế thì người ta có thể nghĩ anh ta đang tặng trai cho cô đấy.
Hoàng My không biết trong những cái túi đó là gì nên cũng không để ý, bước vào trong nhà.
Dư Hàn cũng nối bước theo sau, hai vệ sĩ cũng đi theo vào nhà.
Phòng khách đang vốn chỉ có mỗi Hoàng My, bỗng xuất hiện thêm 3 người thì có hơi chút chật chội hơn.
Các vệ sĩ đặt tất cả những cái túi đồ kia lên bàn.
Quả thật là rất nhiều, chiếc bàn dài hơn 1m cũng không đủ không gian cho số đồ đó.
Sau khi đặt hết số túi đồ lên bàn và lên ghế, hai vệ sĩ rất tự giác mà đi ra ngoài.
- Sao lại mua cho tôi?
- Tiện tay!
Hoàng My: "..."
Lật bàn! Hắn tiện tay mà tiêu nhiều tiền như vậy.
Bổn công chúa tức!!!!
- Ờ...cảm ơn.
Đúng lúc này, bác quản gia đi mua đồ về.
Mới đầu thấy một chiếc xe sang và hai vệ sĩ trước nhà, bác còn tưởng mình hoa mắt, ai ngờ là Dư thiếu gia đến thăm.
Sau một hồi nói qua nói lại thì Dư Hàn ở lại nhà, Hoàng My cũng chả biết nói sao.
Nam chủ thích ở thì ở đi, bổn công chúa cũng không có hứng cấm.
Nhìn đống đồ vừa được đưa vào phòng mình, Hoàng My khui quà.
Tất cả đều là những bộ váy đắt tiền.
Mắt Hoàng My nheo lại, nhìn chằm chằm vào những bộ váy kia.
Mua váy sao?
Tối hôm đó, Hoàng My vì làm chuyện đại sự nên chốt cửa rất chặt.
Vừa vào thế giới thu nhỏ là hai bóng hình siêu lớn phóng đến trước mắt cô, nhưng vẫn giữ được nét lịch thiệp.
- Tiểu thư, người đến rồi!
- Trong thời gian ta không có ở đây, hai người bồi dưỡng tình cảm sao rồi?
Tử Minh + Min Quản Gia: "..."
Nhìn mặt giống vui không? Hai người ghét nhau như tró mà bồi dưỡng tình cảm gì.
Công chúa đây là cố ý đá xéo hai người họ sao? Nhưng hình như rất giống lời thật lòng...
- Ta mới không thèm sống chung với con chó này!
- Ta không phải chó!
- Ngươi chính là chó!
- Đồ con giun trắng!
- Ta là Bạch Long!
- Ta là Hắc Cẩu!
- Ngươi là chó!
- Ngươi là con Giun trắng!
Hai tên thú không ra thú, vật không ra vật lại bắt đầu cãi nhau.
Hoàng