#Cap riêng: Nam chủ giả tạo bằng bổn công chúa sao!?
- Tiểu My, mẹ có mua đồ ngọt cho con này.
Cánh cửa nhà chợt bật mở, mẹ Minh bước vào trong nhà với hai giỏ bánh kẹo trên tay.
Cha Minh cũng lũi thũi theo sau với cái cặp tap nặng nề cùng gương mặt căng thẳng.
Khoan! Dừng khoảng chừng là 200 giây!!
Ai kia???
Không khí trong nhà chợt trở lên trầm mặc, thời gian như bị bấm dừng lại, mọi người đều bất động.
Hoàng My là người tỉnh lại sớm nhất, cô ho khan hai tiếng kéo hồn của 3 người kia về.
Nguyên Vĩ đột nhiên trở lên lúng túng, tư thế ngồi lập tức trở về nghiêm túc.
Hoàng My vừa định nói gì đó thì mẹ Minh đưa tay lên ra hiệu im lặng cho Hoàng My như muốn nói rằng: "Đừng giải thích, mẹ hiểu mà", rồi quý phải ngồi xuống bên cạnh cô.
- Chào cậu, cậu là bạn trai của con bé à?
Everyone: "..."
Trầm mặc thêm 200 giây nữa đi.
Hoàng My đỡ trán, một viễn cảnh thơ mộng đã hiệu ra trong đầu cô, một con sông QUÊ mát lành.
- Đến giờ mới dắt bạn trai về đây ra mắt với mẹ.
Mẹ Minh đánh yêu Hoàng My một cái, giở giọng oán trách nhưng môi thì vẫn cong cong cười, thể hiện rằng bà ấy đang nghiện còn ngại.
- Mẹ ơi, đây không......!
- Cậu có yêu con bé thật lòng không?
Cha Minh nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống kế bên mẹ Minh.
Hoàng My bị chen lời tỏ ra mình vô cùng fine.
- Thằng bé còn ngại.
Ông này, hỏi như thế thì làm sao mà trả lời.
Mẹ Minh lại quay sang đánh yêu cha Minh, miệng thì vẫn cười nheo cả mắt.
Nguyên Vĩ và Hoàng My cạn lời, hai người lớn tự biên tự diễn, hỏi hai đứa nhỏ như họ phải nói gì đây?
- Cha mẹ, không phải đâu...!
- Con bé này, đều người nhà cả, mau vào lấy nước cho bạn trai con uống đi.
Mẹ Minh đẩy đẩy vai của Hoàng My về phía bếp.
Cô đứng dậy mà còn đưa ánh mắt ngại ngùng + lo lắng cho Nguyên Vĩ.
Anh cũng nhìn cô e ngại, không biết phải làm sao.
Hoàng My vào trong bếp, nhìn trợ lý đang vật vờ xung quanh mấy bộ đĩa sứ và dì giúp việc đang vật vã với cái bếp kia.
- Anh không biết giúp đỡ!? Vào đây làm gánh nặng cho người khác à?
- Ai cần cô quản, không ở ngoài đó nói chuyện mà vào đây làm gì.
Trợ lý tức giận như con mèo xù lông, lập tức phản bác lại với Hoàng My.
Cô không chấp với loại thiểu năng, liền đá trợ lý ra khỏi bếp.
Trong lúc đó, ở phòng khách lại là một câu chuyện khác.
- Con với con bé yêu nhau bao lâu rồi!?
Cha Minh mặc dù có một gương mặt nghiêm nghị nhưng rất biết hỏi những câu trọng tâm, dù trong trường hợp này thì nó sai sai một chút.
- Dạ cháu với Hoàng My không...!
- Anh Nguyên Vĩ, Hoàng My cô ta bị làm sao vậy...!
Trợ lý rất đúng lúc mà lao từ phòng bếp ra.
Sau khi nhìn thấy trong nhà còn có thêm hai người lớn nữa thì anh liền thầm chắp tay lạy trời, nỗi nhục để đâu cho hết.
- Cậu đây là...?
- Dạ là trợ lý của cháu!
Nguyên Vĩ ho khan vài tiếng cho trợ lý chỉnh lại tác phong.
Trợ lý cứng ngắc đi đến ngồi cạnh anh, ngại gần chết.
- Trợ lý? Cậu làm công việc gì mà lại có trợ lý?
- Cháu làm trong nghệ thuật như Hoàng My, nhưng cháu là ca sĩ.
Nhìn gương mặt của cha Minh nghiêm nghị, khiến cho Nguyên Vĩ không khỏi nghiêm túc.
Căn phòng chẳng mấy chốc lại trầm xuống thêm 200 giây.
- Mọi người nói chuyện gì vậy?
Hoàng My đặt khay nước lên bàn, đặt một ly cà phê đá và một ly nước ép trên bàn cho cha mẹ Minh, đặt một tách cà phê bên phía Nguyên Vĩ và một cốc nước lọc cho trợ lý, đặt ly trà đào của mình bên cạnh ly nước ép của mẹ Minh rồi đi vào bếp cất khay đi.
- Sao tôi chỉ có nước lọc!?
- Tôi đương nhiên không biết anh muốn uống gì!
Hoàng My trừng mắt với trợ lý, anh ta lại nhìn qua cha mẹ Minh đang ngồi đối diện.
Quyết định là nhịn nỗi nhục này.
Nguyên Vĩ nhìn tách cà phê nóng đang nghi ngút hơi nóng thơm phức kia, tâm trạng dịu đi mấy phần.
Cảm thấy có một cô người yêu thế này cũng không tệ.
Hoàng My cảm nhận được tâm trạng thoải mái của Nguyên Vĩ, đôi mắt hơi hướng về phía anh.
Nguyên Vĩ cảm nhận