- Tiểu bảo bối, em thật sự giận anh sao?
Người mặc áo choàng đóng cánh cửa lớn của căn phòng lại, chậm rãi bước đến chỗ cô.
Hoàng My quay lưng với cánh cửa, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm rất rõ ràng của người này.
- Tiểu bảo bối...hôm nay em làm sao vậy?
Người mặc áo choàng đứng đối diện Hoàng My, đưa bàn tay vẫn đang mang găng tay trắng sạch sẽ, muốn cầm lấy tay cô.
Như là một phản xạ tự nhiên, Hoàng My lập tức rụt tay lại.
Cánh tay của người bí ẩn kia dừng lại giữa không trung, thời gian như dừng lại 5 giây.
Hoàng My có thể cảm nhận được hành động của mình, hình như cô...đã sai rồi!?
- Tiểu bảo bối...!
Giọng nói của cậu thiếu niên dường như chậm hơn và nặng hơn, giống như đang mất kiên nhẫn và muốn đe doạ cô về một điều gì đó.
Thân thể của Hoàng My càng run rẩy mãnh liệt, đến ma thuật cũng không dám sử dụng.
- E...em...!
Muốn nói gì đó nhưng mãi không nên lời, Hoàng My đã nghĩ rằng, có khi đời mình sắp tàn đến nơi rồi.
Cô còn nhiều việc chưa làm lắm trời ơii!
Chợt cánh cửa mở ra, một bóng dáng cao gầy như một vị cứu tinh bước vào phòng của Hoàng My.
- Này hai đứa kia, làm cái gì mà thần thần bí bí trong phòng thế?
Minh Hoàng Long đeo tai nghe, cầm điện thoại bước vào phòng của Hoàng My.
Bộ dáng rất ung dung bất cần đời nhìn hai đứa em của mình.
Hoàng Long này hoàn toàn khác xa với Hoàng Long cô gặp ở vị diện nào đó.
Đây không phải là hình dáng lúc Hoàng Long còn cái tuổi ăn chơi, đàn đúm sao!??
Người thì gầy tong gầy teo, da thì đen, môi thì trề ra, tóc thì xù xì dựng lên, style ăn mặc thì chẳng đâu vào đâu, còn xỏ khuyên tai khuyên mũi.
Đậm chất dân chơi! Càng nhìn lại càng thấy ghê!
Hoàng My nhìn thấy Hoàng Long, vô cùng ngạc nhiên về hình dạng của anh ta, đồng thời cũng cảm thấy ông anh này lâu lâu cũng có ích ra phết.
- Anh Long, em...!
- Em với Tiểu My đang có chuyện cần bàn, tại sao anh lại đến đây vậy?
Cậu thiếu niên đặt tay lên vai Hoàng My, cảm nhận được cơ thể đang run bần bật của cô.
Minh Hoàng Long thờ ơ, đưa mắt liếc nhìn, tay vẫn bấm bấm điện thoại, nói:
- Vậy sao? Chỉ là định nhờ vả con My một chút, nếu bận rồi thì không cần nữa.
Nói rồi Minh Hoàng Long quay lưng đi, khi cánh cửa phòng đóng lại, một tia hi vọng trong Hoàng My cũng vụt tắt.
Méo giúp được thì đến làm cái giống gì!??
Cậu thiếu niên dùng pháp thuật khoá cửa lại, mặt nạ đối diện với gương mặt đang trắng bệch của Hoàng My.
- Tiểu bảo bối, em đang không vui sao...?
Cậu thiếu niên quỳ gối xuống, giở chất giọng nhẹ nhàng, ấm áp.
Hai tay của anh ta lắc nhẹ hai cánh tay của Hoàng My.
- Anh...!
Mắt của Hoàng My nhăn lại, rưng rưng sắp khóc đến khó coi.
Hành động của cậu thanh niên dừng lại thêm khoảng 5 giây nữa rồi nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy của cô.
- Tiểu bảo bối, đừng khóc, em khóc sẽ không đẹp đâu...!
Hoàng My như một phản xạ mà ôm lại, cảm nhận được sự ấm áp từ sâu thẳm linh hồn.
Nước mắt cũng chỉ muốn ứa ra hết, ướt hết vai áo choàng của cậu thiếu niên bí ẩn.
Con gái ấy mà...!
Mạnh mẽ thì mạnh mẽ vậy thôi...!
Chỉ cần tìm được hơi ấm của bản thân...!
Thì sẽ không ngại khóc lóc hay yếu đuối gì đó đâu...!
Hoàng My chắc chắn là người này vẫn luôn bên cạnh mình, nhưng chỉ là cô không biết được...!
Rốt cuộc thì anh ta là ai!?
Đến bên cô có mục đích gì!!?
Gương mặt của Hoàng My dần đanh lại, như thể người nãy giờ mỏng manh, yếu đuối không phải cô.
Sự nghi ngờ ngày càng ngập tràn trong ánh mắt trong veo đó.
Cậu thiếu niên rời Hoàng My ra, nhìn gương mặt xinh xắn, đáng yêu đang tèm lem nước mắt của cô.
Không biết nghĩ gì nhưng cậu ta nhẹ nhàng tháo găng tay, lau những nước mắt trên mặt cô, giọng nói tràn đầy ý cười:
- Tiểu bảo bối, em có đói không? Chúng ta đi ăn sáng nhé!
Cậu thiếu niên đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoàng My, tay kia vuốt lại mấy sợi tóc lưa thưa cho cô.
Hoàng My gật nhẹ đầu, cô cũng cần bồi bổ lại sức khoẻ rồi.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ song song trên hành