#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Lúc cô thay đồ thì đâu thấy có mẩu giấy này!? Sao bây giờ lại xuất hiện!??
Vốn dĩ là định sẽ vứt đi, không rõ sao ý chí lại thôi thúc Hoàng My nên xem thử nó là gì.
Có lẽ vì vừa nãy Như Hạ đột ngột tỏ thái độ với cô cũng có liên quan đến mẩu giấy này chăng?
Trong giấy là mấy con số như số điện thoại, cùng một dòng chữ ngay ngắn ở phía trên.
"Gọi cho tôi, có chuyện cần nói"
Mặc dù lời lẽ rất đào hoa và hổ báo trường mẫu giáo nhưng Hoàng My vẫn bấm gọi, nếu là nhầm lẫn, cùng lắm thì cô xin lỗi và chặn số là xong.
Tiếng tút dài vang lên, sau đó là một sự im lặng, thể hiện cho việc người bên kia đã bắt máy.
Hoàng My cất tiếng alo, chưa kịp bật loa ngoài đã nghe thấy tiếng nói thanh thoát của nữ chủ.
- Chị nghe...nghe em nói không?
Vẫn là một chất giọng rụt rè như vậy, nữ chủ thành công trong việc làm Hoàng My vì mệt mà đang cọc lại càng thêm cằn.
- Cô để lại số điện thoại cho tôi là có chuyện gì!?
Nghe thấy chất giọng không vui của Hoàng My, Như Hạ mở miệng mãi vẫn không thành lời.
Kha Bằng đứng kế bên đã mất kiên nhẫn, lập tức giật lấy chiếc máy điện thoại của cô ta, vào thẳng vấn đề chính:
- Tôi nghi ngờ có người bỏ thuốc chồng cô với cấp dưới của tôi.
Đáng khả nghi nhất là tên nhân viên đã đưa rượu cho hai người.
Sau khi Kha Bằng đưa ra các bằng chứng bằng mồm vô cùng thuyết phục thì hai người bắt đầu bàn kế.
Không rõ tại sao Hoàng My lại nghĩ đến hình ảnh Kiên Trung trao đổi cùng người nhân viên phục vụ cô không thấy rõ mặt.
Vì không muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra, Hoàng My vừa nghe điện thoại nói chuyện với Kha Bằng, vừa ra ngoài định nhờ nhân viên lấy một lát chanh và nấu canh giải rượu thì chợt phát hiện có một người nhân viên đang nhìn lén mình.
Người nhân viên hành tung bí ẩn đang quan sát Hoàng My, muốn chắc chắn rằng cô đã rời khỏi căn phòng của Diên Thế Trường.
Nhìn thấy Hoàng My đi vào góc khuất, vốn muốn đi theo nhưng vừa quay ra đằng sau để quan sát thì đã bị cô gái cầm dao dí vào cổ, ép sát người nhân viên vào tường.
- Tôi bắt được một con chuột nhắt, có kế hoạch mới rồi.
Sau khi lôi trong chiếc nhẫn không gian ra một đống thứ kì lạ thì Hoàng My cũng tìm thấy được một cuộn dây thừng và một cuộn băng dính.
Cô có thể công nhận là không gian trong chiếc nhẫn này rất tiện lợi, không rõ là nó chứa tất cả bao nhiêu đồ vật, nhưng gần như tất cả những gì cuộc sống này cần thì nó đều có.
Trói tên nhân viên vào góc của phòng bên cạnh, Hoàng My cũng học tập cô nàng hồ ly nào đó về cách thôi miên để khiến người nhân viên kia rơi vào giấc ngủ rồi thẳng thừng lột đồ của anh ta ra để mặc.
May mắn làm sao, người nhân viên kia có thân hình mỏng dính, đồ nhân viên thì lại rộng nên Hoàng My có thể dùng nịt ngực để thắt ngực lại, dù không hẳn là phẳng luôn nhưng mà cũng đủ để không nhô lên bất kì thứ gì.
Quan sát gương mặt kia một hồi, Hoàng My dễ dàng sử dụng dịch dung.
Còn giọng nói thì để sau, bây giờ còn loay hoay nữa thì sẽ trễ mất.
Hoàng My giả dạng làm người nhân viên đó, trà trộn vào đám đông khách khứa.
Vốn muốn đi vòng quanh một chút nhưng đột nhiên lại thấy Kiên Trung ra hiệu lại gần.
- Sao rồi?
Kiên Trung hỏi một câu ngắn gọn xúc tích, Hoàng My không rõ chuyện gì, khả năng cao là chuyện xuân dược này.
Cô chỉ gật đầu một cái cho có lệ.
- Được rồi.
Cậu đi dụ Kha Bằng ra chỗ khác, tôi sẽ đưa cô ấy lên phòng.
Phòng bao nhiêu?
Vì không tiện nói chuyện nên Hoàng My đưa tay ám chỉ số, đương nhiên không phải là phòng thật của Diên Thế Trường.
Kiên Trung không tỏ ý nghi ngờ, chỉ gật đầu một cái rồi sải bước về phía Như Hạ đang diễn nét mặt say xỉn kia.
Hoàng My sải bước đến góc tối, nhấc điện thoại lên gọi cho số của Như Hạ.
Nhưng điện thoại lại đang ở trong tay Kha Bằng nên người bắt máy là anh ta.
- Tìm ra rồi.
Là Kiên Trung, trợ lý của chồng tôi.
Kha Bằng có chút bất