#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
- Đã bảo là không cần uống giúp tôi mà không nghe.
Bây giờ không cẩn thận anh liền loạng choạng như vậy, còn đâu là mặt mũi.
Hoàng My xoa xoa mái tóc của Diên Thế Trường khi anh đứng gục đầu vào vai mình.
Xúc cảm mềm mại này cũng khiến cho thái độ của cô có phần nhẹ nhàng hơn là tức giận chất vấn.
Diên Thế Trường lắc đầu, tay không tự chủ được ôm ngang lấy cả người Hoàng My như là chỗ dựa vững chắc cho anh ta.
Trong khi hai vợ chồng bên này đang thân mật trước mắt bàn dân thiên hạ, gương mặt của một cô gái lại rụt rè đến khó coi.
Kha Bằng nhìn rất không hài lòng.
- Cô có vấn đề gì sao?
- Không...không có gì!
Dù thế nhưng Minh Như Hạ vẫn không thoải mái khi nhìn thấy vợ chồng nhà Diên.
Kha Bằng để ý thấy được thái độ kì lạ của cô ta, trong lòng thầm tò mò về mối quan hệ của 3 người này.
Nữ chủ Minh Như Hạ và nam phụ Kha Bằng theo cách nào đó vẫn gặp được nhau.
Có lẽ là do Như Hạ không muốn ăn bám trong nhà cha mẹ Minh nên cũng tự biết lết xác ra ngoài tìm việc làm.
May mắn lại là công ty của nam phụ.
Chợt có một nhân viên phục vụ lướt qua Kha Bằng để mời rượu Minh Như Hạ, cô ta không uống rượu nhưng không rõ tại sao nhân viên phục vụ này lại kiên quyết đưa ly cho cô ấy.
Vì sợ bị chú ý nên Như Hạ cũng nhanh chóng cảm ơn rồi cầm lấy ly rượu.
Kha Bằng nãy giờ đi lòng vòng cũng khá khát nước, dù sao cũng là tổng tài, việc uống rượu đã quen thuộc như uống nước.
Anh ta thấy trên khay vẫn còn một ly rượu thì ngỏ ý muốn uống:
- Có thể cho tôi ly còn lại không?
- Xin lỗi anh, nhưng rượu này đã có người đặt rồi.
Nhân viên từ chối và rời đi một mạch.
Điều này khiến cho Kha Bằng cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh ta bước vài bước để nhìn sang thì thấy người nhân viên kia đang đến chỗ Hoàng My và Diên Thế Trường.
Lại nhìn sang ly rượu Minh Như Hạ vẫn cầm cho có trên tay, anh ta hơi nhíu mày nghi ngờ.
Dù gì cũng là một người làm ăn trên thương trường bao nhiêu lâu, làm sao anh ta không đa nghi được.
- Cho tôi mượn ly rượu của cô.
Kha Bằng cầm lấy ly rượu của Như Hạ.
Vốn dĩ là định kiểm tra một chút, nhưng anh ta lại quên mất là nếu thật sự là thứ đó thì làm sao có thể kiểm tra được.
Trong khi đó thì ngươi nhân viên phục vụ đã đến gần Diên Thế Trường với Hoàng My hơn.
- Thưa thiếu gia, có người mời anh ly rượu này.
- Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể uống.
Hoàng My chủ yếu là lo cho Diên Thế Trường, nên không để ý lắm đến người phục vụ này.
Người phục vụ làm như không nghe thấy cô nói gì, lặp lại câu nói:
- Thưa thiếu gia, có người mời anh ly rượu này.
Nghe câu nói này lần hai, Hoàng My mới chú ý đến người này.
Đây là cố tình bỏ qua lời của cô? Hay thật sự ở đây ồn ào nên không nghe rõ?
- Xin lỗi anh, nhưng chúng tôi không nhận thành ý của người không biết mặt.
Hoàng My cố tình cao giọng hơn để nếu như người nhân viên phục vụ này thật sự không nghe thì có thể nghe rõ hơn.
- Thưa thiếu gia, có người mời anh ly rượu này.
Ánh mắt Hoàng My thay đổi, vốn đang định suy nghĩ cách tránh đi thì Diên Thế Trường đã giật lấy ly rượu và uống một mạch, trong cơn say mèm, có lẽ anh ta nghĩ cô vợ xinh đẹp này của mình đã bị mời rượu.
Kha Bằng đột ngột xuất hiện.
Như biết được cái gì, anh ta giật lấy ly rượu đã bị uống gần nửa của Diên Thế Trường.
Rượu văng tung toé ướt vest của Diên Thế Trường, anh ta nhíu mày nhìn Kha Bằng.
Dùng chút tỉnh táo để lên tiếng:
- Có chuyện gì sao?
- Chắc nãy giờ anh cũng say rồi, tôi nghĩ hai người nên về một phòng khách sạn nghỉ ngơi.
Kha Bằng đặt ly rượu đó lên khay của người nhân viên đang thầm đắc ý, liếc sang Minh Như Hạ.
Dường như đã chuẩn bị từ trước, cô ta vừa nhìn thấy ánh mắt của anh ta thì đột ngột rời