#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Huyền Tiểu Linh qua khung cửa sổ nhìn thấy Hoàng My đang rời đi, chạy đến chỗ một cô tình nguyện viên gần đó.
- Chị...chị, My đi đâu thế?
- My đi về cùng ba rồi.
Không ở lại nữa đâu.
Chị tình nguyện viên xoa xoa đầu của Tiểu Linh, như nói để cho cô bé nhỏ hiểu, trong mắt lại có mấy tia thương cảm.
Huyền Tiểu Linh biết Hoàng My đi rồi thì trong lòng buồn bã.
Nhưng trẻ con mà, buồn một lúc thôi, có thứ mình thích là lại vui ngay.
Ở bên này, Hoàng My ngồi trên xế hộp cùng "ba nuôi" của mình, thầm nghĩ cách công lược.
Có lẽ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô với nữ chủ nên nghĩ cô có tư chất người kệ vị gì đó chứ gì! Như vậy thì càng khó để công lược hơn rồi.
- [ Vật phẩm bị vô hiệu hoá của thế giới này là Thẻ rút tiền vô hạn ]
Hoàng My vừa nghe thông báo đã lập tức giật nảy người.
Cái gì!?
Cô có nghe nhầm không!??
Không có tiền thì sống làm saoooo!???
Hoàng My đang hoang mang tột độ thì khi nhìn thấy hành động kì lạ của đứa trẻ mình mới nhận nuôi, Vương Lịch không hiểu sao lại có chút cảm thấy hối hận khi đã đưa ra quyết định quá sớm, không kĩ càng như bình thường mà lại lập tức nhận nuôi.
Chợt Hoàng My liếc nhìn sang Vương Lịch, ánh mắt có chút gì đó thâm sâu.
Đúng rồi.
Cây ATM sống của cô!
- Chú ơi...!
Hoàng My giả nai, nhỏ giọng gọi, tay nắm lấy một góc cổ tay áo của Vương Lịch.
Gương mặt nghiêm nghị chậm rãi quay sang nhìn, nếu là đứa trẻ khác có khi đã ngất ra đấy rồi.
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
Hoàng My nghiêng đầu ngây ngô, mỉm cười.
Không biết có phải do nghĩ nhiều không mà Vương Lịch lại cảm thấy nụ cười này có gì đó không ổn.
Nhưng có vẻ có tâm lý của một người lần đầu làm cha, Vương Lịch lại có chút ôn nhu nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta đang đi về nhà của ta.
Sau này phải gọi ta là cha!
- Vâng, cha!
Hoàng My nghiêng đầu "nhìn sang trái", qua cửa kính, "dòng người vội vàng lướtttt quaaa".
Vương Lịch đột nhiên đặt tay lên đầu cô làm Hoàng My giật mình.
Không rõ hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng cả hai vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi về nhà.
- Cẩn thận một chút.
Vương Lịch trực tiếp mở cửa xe cho Hoàng My, cô cũng rất hưởng thụ sự đãi ngộ này.
Không nghĩ đến là anh ta có thể trực tiếp bế cô đặt lên tay trước bàn dân thiên hạ.
- Con nhẹ quá! Cần phải bồi bổ nhiều thêm.
Hoàng My ôm lấy cổ của Vương Lịch, thoang thoảng quanh chóp mũi là mùi hương nam tính của anh ta.
Chợt cảm thấy vị diện này không hẳn là khó khăn như cô nghĩ.
Đúng là people make it complicated!
Biệt phủ của Vương Lịch vô cùng rộng lớn, có thể nói là hơn cả Diên Thế Trường.
Hoàng My có thể nhìn thấy sự tiến hoá của các đối tượng công lược, đúng là không chê vào đâu được!
- Có đói không?
- Dạ có.
Hoàng My nhẹ nhàng gật đầu, xoa xoa cái bụng nhỏ, cố tỏ ra đáng yêu như đứa trẻ bình thường để dần dần gạt bỏ suy nghĩ về người thừa kế của