#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Cảm thụ về thời trang trung niên của Hoàng My cũng rất tốt, dù không thể sánh với nhà thiết kế hay chuyên gia thời trang chuyên nghiệp, nhưng có thể nói là Hoàng My đã nắm rất tốt những điều cơ bản cần phải biết để có một outfit đẹp.
Huyền Tiểu Linh là học sinh chăm chỉ, tuy nhiên chỉ chăm vào môn chuyên của mình nên căn bản không quan tâm mấy cái này.
Điều này khiến cô ta trở nên thấp kém hơn so với Hoàng My.
Nhưng có vẻ sự hiền lành ăn vào trong máu, Huyền Tiểu Linh cũng không có phản ứng gì, chỉ âm thầm ganh đua.
Tại sao Hoàng My đẹp hơn cô ta, giàu hơn cô ta, tài giỏi hơn cô ta, thu hút hơn cả cô ta!?
Huyền Tiểu Linh thật sự không phục!
Một người kiêu ngạo và lười biếng như vậy, tại sao lại hơn cô ta về mọi mặt chứ!?
Nhưng Huyền Tiểu Linh đâu biết Hoàng My đã từng trải qua những gì.
Cô cũng đâu phải là người tạo ra vạn vật mà mới sinh ra đã biết mọi thứ chứ.
Tạm thời dừng việc mua sắm "vui vẻ" thì bốn người lại dạo đến một quán cà phê, sau khi gọi nước thì như có ý tứ mà Ánh Hoa hỏi Hoàng My:
- Vương Nguyệt, con đã có bạn trai chưa?
Hoàng My bị hỏi câu này thì có chút bất ngờ, nhưng như đã nghe qua nhiều, cô liền nhanh chóng trả lời:
- Con chưa có ạ.
Nhưng con cũng đang thích một người rồi.
- À vậy sao...
Ánh Hoa nghe xong hơi hụt hẫng, thái độ này của bà ấy khiến Hoàng My biết chắc mình đoán đúng rồi.
Mấy vị phu nhân hỏi một cô gái có ý trung nhân chưa là thường là để giới thiệu người quen thôi chứ còn gì nữa.
Chỉ là mẹ Vương có thái độ rất khác lạ, so với việc cười đùa trước câu hỏi của người bạn mới thì bà ấy lại hơi trầm tư kì lạ.
Hoàng My cũng để ý đến điều này, ở một nơi không ai thấy, đôi mắt của cô nheo lại, nụ cười cũng cong hơn, một nụ cười lạnh lùng và đắc ý của kẻ ác.
Huyền Tiểu Linh nghe Hoàng My nói đang thích một người thì có chút tò mò, nhưng rồi cũng chợt nghĩ lại, Hoàng My thích ai thì liên quan gì đến cô ta chứ! Loại tiểu thư như cô chắc cũng chỉ chơi bời lêu lổng thôi chứ gì.
Hoàng My mà biết nữ chủ nghĩ mình thành cái dáng hình méo mó gì, cô không chém Huyền Tiểu Linh thì cô làm con tác giả!
Chợt Hoàng My nhận được một cuộc gọi của Vương Lão, cô xin phép ra ngoài nghe điện thoại rồi chui tọt vào nhà vệ sinh.
Cô bắt máy, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc gương phản chiếu gương mặt xinh đẹp của mình.
Sau khi một cuộc hội thoại dài thì hai người tắt máy, Hoàng My mỉm cười vui vẻ, cô từ nhà vệ sinh bước ra với nụ cười có chút tươi hơn ban đầu.
Ở bệnh viện, Vương Lịch đang nghỉ ngơi thì đột nhiên Vương Lão xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị, thật chẳng giống đi thăm người bệnh một chút nào.
Đối diện với ông nội, Vương Lịch tỏ vẻ rất nghiêm túc.
Còn Vương Lão khi đối diện với thằng cháu đích tôn của mình, có chút không nói lên lời, nhưng liền nhanh chóng lấy lại phong độ mà nói:
- Hôm nay ta đến đây, có chuyện muốn bàn với con.
- Vâng.
- Ta dự định sẽ gả con bé Vương Nguyệt đi.
Lời này của Vương Lão khiến cho Vương Lịch ngạc nhiên mà ngơ ra.
Ông nhìn chằm chằm anh, suy xét thái độ rồi nói tiếp:
- Dù sao con bé cũng đã lớn rồi, Vương thị cũng cần một người tốt để quản lý.
Hôn sự của Vương Nguyệt sẽ là cầu nối để chúng ta hợp tác với nước ngoài, mở rộng thị trường.
- Nhưng...
Nhìn vào gương mặt của Vương Lão, Vương Lịch lại không thể cất thêm lời.
Có ai nghĩ đến một người đàn ông lời to tiếng lớn ở những cuộc họp lại đang không thể nói tiếp khi nghe tin con gái phải gả đi chứ.
Như hiểu được cháu mình, Vương Lão hoàn toàn không cho Vương Lịch có cơ hội nói mà tiếp lời:
- Ta biết con nghĩ rằng con bé có đủ tài năng để lãnh đạo Vương thị.
Nhưng con gái lớn phải gả chồng rồi theo chồng, nếu đã có cơ hội lớn như vậy, ngại gì mà không thể nắm bắt.
Con cái nuôi thì có thể nhận thêm, nhưng sự nghiệp gây dựng cả một đời của chúng ta không thể lấy thêm