#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Sau khi Vương Lịch dưỡng thương được vài ngày trong bệnh viện, Trí Hoà và Lan Hân thì còn phải đi đến công ty giúp Vương Lão và cha Vương thay Vương Lịch làm việc, mọi phần việc lo cho anh bây giờ là Hoàng My phải gánh, từ việc mua đồ ăn, mua quần áo, chăm sóc,...một tay cô làm hết nên thời gian cô dành cho anh cũng nhiều hơn.
Hảo cảm thì chắc hẳn cũng tốt hơn phần nào.
Hôm kia anh đang ngồi đọc quyển sách ngôn tình Hoàng My chôm từ đâu ra cho anh để giết thời gian vì cô đang phải đi mua đồ ăn trưa.
Cũng không biết ý nghĩa của việc này là gì nhưng anh cũng miễn cưỡng đọc thử, từ sáng đến giờ cũng được mấy trăm chap.
Hoàng My: "..." Thế mà gọi là miễn cưỡng!
Quyển sách ngôn tình đấy là Hoàng My chôm từ hệ thống đấy.
Ở đâu xa, quyển tiểu thuyết nói về chuyện tình cha con của Huyền Tiểu Linh và Vương Lịch đây.
Hoàng My chỉ cần nhờ hệ thống sửa một số danh từ riêng và thông tin như tên, tuổi,...vân vân...rồi đưa Vương Lịch đọc cho đỡ chán thôi.
Chợt có người gõ cửa phòng bệnh, Vương Lịch liếc mắt nhìn rồi đóng quyển sách ngôn tình kia lại, đặt lên tủ đầu giường, sau đó cất tiếng đều đều nói:
- Vào đi.
Mở cửa ra là một cô gái xinh xắn tầm tuổi Hoàng My, một tay cầm giỏ trái cây, một tay gãi gãi đầu ngại ngùng đi vào phòng bệnh.
Vương Lịch không biết cô gái này, hay nói đúng ra là không nhớ.
Huyền Tiểu Linh thoáng thấy vẻ mặt lộ rõ vẻ không quen của người đàn ông quyến rũ trong bộ đồ bệnh nhân đang ngồi trên giường bệnh, tâm trạng cô ta lại càng rối loạn hơn.
Có lẽ là Vương Lịch đã quên mất cô bé ngày nào đến dí tập đề cương rồi cãi nhau chí choé với con gái của anh rồi.
- Chú...cháu...cháu đến để cảm ơn chú...vì...vì đã cứu mẹ cháu...
Huyền Tiểu Linh cúi đầu sâu, như chỉ hận không thể cắm đầu xuống đất.
Vương Lịch suy tư rồi cũng nhớ ra là có người phụ nữ trông khá giống mẹ mình kia, nhưng anh nhớ đâu có cứu bà ta?
Thấy Vương Lịch không đáp, Huyền Tiểu Linh nuốt nước bọt, đầu vẫn chúi xuống đất, lo lắng mình có nói sai hay làm sai điều gì không.
Không khí đột nhiên có chút ảm đạm.
Chợt cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hoàng My chưa kịp vui vì được nhìn bản mặt đẹp trai của Vương Lịch thì đã được cái bàn toạ của một cô nàng mặc váy ngắn chào đón.
Hoàng My: "..."
Huyền Tiểu Linh: "..."
Nếu không phải là Hoàng My mà là một người đàn ông yêu râu xanh nào đấy thì Huyền Tiểu Linh có mà che không kịp đấy nhé!
Vương Lịch nhìn thấy cảnh tượng con gái đơ người khi bước vào phòng thì có chút khó hiểu, song anh lại nhìn sang cô gái nào đó kia, dường như cũng hiểu được phần nào.
- Cô đang tế cha tôi sao?
Huyền Tiểu Linh: "..."
Vương Lịch: "..."
Con gái con nứa.
Ăn nói đẹp đẽ quá nhỉ!
Huyền Tiểu Linh biết mình thất thố, liền đỏ mặt xấu hổ mà đứng thẳng dậy, lùi về một bên để nhường chỗ cho Hoàng My đi.
Trong đầu cô ta đã hiện ra hình ảnh một con sông tươi mát với những hàng tre.
Ôi con sông QUÊ!
Hoàng My xoa xoa thái dương để tĩnh tâm lại rồi bước lại gần Vương Lịch, đặt đống đồ mới mua lên bàn, quay đầu nhìn thì chợt thấy anh đang ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, cằm hơi hếch về phía Huyền Tiểu Linh.
Qua ánh mắt thì có thể hiểu được ý anh là "Người kia là ai vậy?"
- Con không biết cô ta.
Hoàng My trực tiếp nói không quen khiến cho Huyền Tiểu Linh vô cùng ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, muốn nói mà không biết nói thế nào, muốn hỏi mà không biết hỏi làm sao.
Còn Vương Lịch thì biết thường cô đang nói dối nhưng cũng mặc kệ, ậm ừ coi như mình tin rồi thôi.
Vì có sự xuất hiện của Huyền Tiểu Linh nên tâm trạng Hoàng My không được tốt lắm.
Cô khá là hậm hực trong việc mở bữa trưa cho Vương Lịch, khiến cho anh cũng phải né qua một bên tại vì sợ Hoàng My cầm kéo cắt rồi chém trúng mình.
Huyền Tiểu Linh hình như cũng đang giận, không biết có phải do chuyện cô bảo không quen cô ta không.
Huyền Tiểu Linh mạnh tay đặt giỏ