Nghe Đoàn Huy trả lời thì Hoàng My cũng chỉ cười nhẹ cho qua.
Nhưng ai đó không phải là hoàn toàn thoải mái khi ở cạnh người con gái mình yêu mà là cực kì khó chịu vì trên nóc nhà lại có một thanh niên nào đó đi nhìn ngang nhìn dọc hai người.
"Bảo bối ta nuôi muôn đời mà cứ bị dòm ngó vậy thì rất nguy hiểm! Ta cần phải loại bỏ những thứ không cần thiết rồi...!!" Đoàn Huy nổi lửa giận trong lòng.
- Có chuyện gì sao?! - Hoàng My cảm thấy có gì không đúng khi hôm nay Đoàn Huy cứ đơ liên tục.
- Không có chuyện gì đâu! Chúng ta đi dạo một chút nữa rồi về.
- Đoàn Huy xua tay rồi cười cười.
Nói rồi Đoàn Huy dìu Hoàng My bước đi.
Nụ cười trên môi vẫn dịu dàng nhưng nếu kết hợp với ánh mắt sâu không thấy đáy đang liếc về người trên nóc nhà kia thì thật sự rất đáng sợ.
Tác giả: "..." *Sợ hãi các thứ
Đoàn Huy: "..." Bỏ cái bản mặt đó nha bà! Bà sợ mà còn đủ dũng khí để viết dòng thoại này của tôi.
Tác giả: "..." Ta đổi nhân vật chính bây giờ!
Thằng ở trên nóc nhà từ nãy đến giờ thì hơi bị rùng mình mà hắt xì vài cái.
- Có ai ở đây sao?! Tôi nghe tiếng hắt xì.
- Hoàng My quay đầu ra đằng sau.
- Chắc là con cẩu nào đấy thôi! Kệ nó đi! Chúng ta đi thôi.
- Đoàn Huy híp mắt lại.
Tần - Cẩu - Quan: Hắt xì!! /Xoa mũi/Trời lạnh quá! Chắc bị cảm mạo rồi! Về cung Tam ca xin vài thảo dược vậy.
Cảm thấy người trên nóc nhà đã phi thân đi, Đoàn Huy liền bế cô lên.
- Anh làm sao vậy?! - Hoàng My thật sự rất mệt mỏi với cái tính thích bế xốc cô lên của Đoàn Huy.
- Chỉ sợ bảo bối mỏi chân thôi...! - Đoàn Huy cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô.
Sau nụ hôn nhẹ nhàng của Đoàn Huy thì cô bỗng ngủ thiếp đi.
Đoàn Huy cười nhẹ rồi phi thân về phòng cô.
Dưới ánh nắng nhẹ buổi trưa của mùa đông, trong một căn phòng dành cho khách của hoàng cung Danh quốc.
Chàng trai có mái tóc trắng xóa, ngũ quan tinh xảo đang vuốt bàn tay nhỏ bé trắng bệch của cô gái có mái tóc đen huyền ảo, quốc sắc thiên hương nằm ngủ trên giường.
Nhìn kiểu gì cũng giống biến thái.
Đoàn Huy: "..." Biến thái cái beep!!
Tác giả: "..." Beep beep cái quần đùi!!
- Anh thật không thể tưởng tượng nếu một ngày em rời xa anh...! - Đoàn Huy gục đầu xuống bàn tay Hoàng My, cảm nhận sự lạnh lẽo từ tay cô trên từng tế bào, giọng nói thê lương biết bao nhiêu.
Đoàn Huy rất yêu Hoàng My.
Anh yêu cô rất nhiều, anh có thể mạo hiểm cả mạng sống để dành lại cô như chàng tướng quân kia nhưng sẽ không chết vì anh không muốn cô buồn, càng không muốn rời xa cô.
Anh yêu cô phát điên lên rồi.
Trò chơi hệ thống này được tạo ra cũng chỉ vì cô mà hoạt động, cũng vì cô mà kết thúc.
Một thế giới chỉ vì nhân vật chính